
tay kia túm chặt lấy tờ giấy hướng dẫn thử thai, mãi cho đến khi tôi
phải xác định hàng ngàn lần-tôi đã thực sự có thai.
Lúc này, Triết đứng ngoài cửa gọi to: “Vệ baby, em
không sao chứ?”. Tôi không dám đáp, như thể sợ lên tiếng sẽ làm kinh động thiên
sứ bé bỏng mà tôi không nhìn thấy nhưng thực sự đã tồn tại, tôi sợ nó sẽ bỏ đi
mất. Tôi không biết nó là trai hay gái, nhưng biết rõ đã có một sinh mạng trong
người tôi. Nó đã bị thuật luyện kim và lời chú thần bí hiệu triệu, đã lặng lẽ
đi vào đây, sinh rễ bám chồi. Đúng vậy, đúng như vậy.
Hôm nay là ngày thứ ba tôi và Triết về Thượng Hải.
Sáng nay, tôi đã báo với anh rằng tôi có thai. Tôi đã viết như vậy trong nhật
kí.
Sáng sớm hôm nay, vừa mở mắt, tôi thấy đầu óc cực kỳ
tỉnh táo, như thể chưa từng ngủ tí nào. Không nhớ tối qua tôi lên giường bằng
cách nào, cũng không nhớ rõ có nằm mơ hay không, nhưng có một chuyện mà hầu như
suốt đêm tôi cứ canh cánh trong lòng. Tôi nhìn trần nhà và suy nghĩ, trong đầu
xẹt ra hai từ “có thai”. Đúng vậy, chính là chuyện này. Lúc nãy rõ ràng là bố
đang nhắc tôi.
Tôi thầm cám ơn bố dù đang vô hình trong không gian.
Lời dự đoán của ông quả đã thành hiện thực.
Cạnh tôi có tiếng động, Triết cũng tỉnh giấc. Anh luôn
có thói quen chìa cánh tay trái ra lôi tôi vào lòng. Tôi khẽ cuộn người nằm im
trong lòng anh, mãi một lúc sau, tôi mới ghé sát tai anh: “Anh sắp được làm
bố”. Tôi khẽ nói.
Nín thở hồi lâu, không gian như đông cứng lại. Tiếng
dương cầm như từ trên trời vọng xuống chợt thánh thót, dịu dàng lay động trái
tim chúng tôi, ùa vào cơ thể chúng tôi. Nó khiến thứ gì đó trong mắt chúng tôi
trở nên ướt và sáng hơn.
Hai tay anh khẽ nâng gương mặt tôi, đặt lên môi tôi
một nụ hơn ẩm ướt và nồng nàn như cá gặp nước. “Chúc mừng em, bà mẹ yêu!”.
Giọng anh hơi run run, mắt anh bắt đầu ửng đỏ. Nom anh thật căng thẳng và
ngượng ngùng, nhưng lại cố nhịn không muốn bật khóc. Có lẽ khi được báo mình
sắp làm bố, đàn ông thực sự trở thành đàn ông.
Nhanh như cắt, Triết nhảy phóc xuống giường, chạy vào
bếp chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi vẫn nằm trên giường, lười nhác không muốn
động đậy, mãi đến khi anh bưng khay bữa sáng đầy những món mà tôi yêu thích.
Anh hôn tôi rất mãnh liệt: “Vệ baby, anh phải đi đây.
Nhớ là từ nay, em nhất định phải ăn nhiều uống nhiều vì con trai của chúng ta”.
Tôi nóng bừng, kêu to sau lưng anh đang vội vã đi ra: “Làm sao anh biết được
nhất định là con trai?”.
Suốt buổi sáng, tôi ở nhà, chậm rãi thu dọn tủ quần
áo, giày dép, giá sách, giá CD. Tôi mất nhiều thời gian nhất trước tủ quần áo,
lấy ra một số bộ đồ bó sát người, trong đó có khá nhiều bộ hàng hiệu tôi chưa
từng mặc, vẫn còn treo nhãn. Tôi cũng không thể giải thích nổi về sự xa hoa
phung phí trước đây của mình.
Tôi gấp gọn số quần áo này, nhét vào một chiếc túi
xách lớn, chuẩn bị khi ra tiệm tặng cho hai cô nhân viên trẻ. Họ từ nông thôn
lên, phần lớn tiền lương hàng tháng đều gửi về quê cho bố mẹ, nên tiêu pha hàng
ngày rất tiết kiệm, quần áo luôn mặc đi mặc lại vài bộ.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi ngồi trên sa lông nghỉ
ngơi, muốn đọc sách nhưng không hiểu sao không thể đọc nổi, cũng không có hứng
thú làm gì. Tôi đi lại trong phòng bất an, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường,
thử tính xem còn bao lâu thì Lộ Phong Thiền có thể tới nơi. Cuối cùng, tôi ngủ
thiếp đi trên sa lông lúc nào không hay.
Một hồi chuông điện thoại khiến tôi choàng tỉnh, nhưng
ngay lập tức không thể mở nổi mắt. Tôi thò tay mò mẫm hồi lâu, cuối cùng mới
tìm được điện thoại. Triết gọi tới, thông báo Lộ Phong Thiền đã ở Thượng Hải,
còn mấy giây nữa sẽ có mặt ở nhà. Tôi lập tức tỉnh ngay, đứng dậy, phát hiện
thấy mình vẫn đang mặc đồ ngủ, liền vào phòng thay quần áo.
Không bao lâu, chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, trước
mặt là lái xe và Lộ Phong Thiền.
Tôi cám ơn anh tài đã vất vả lái xe từ Xuyên Tây tới
Thượng Hải, rồi cho anh ta không ít tiền thưởng. Thoạt đầu, anh ta nhất định
không chịu nhận, nói rằng Triết đã trả tiền. Mãi tới khi tôi nói đây là luật lệ
ở Thượng Hải, anh ta mới chịu nhận với nụ cười sung sướng, liên mồm nói, “Thật
ngại quá”. Ở quê anh, tuy du khách tới ngày càng nhiều nhưng hiện giờ vẫn chưa
có thói quen thưởng thêm.
Anh ta tạm biệt ra về, tôi dắt chó vào nhà. Vừa đóng
cửa lại, tôi ôm chầm lấy nó, “vui mừng đã quay về nhà”, tôi thì thầm và ôm nó
vào lòng.
“Nó khát nước lắm”, giọng bố tôi vang lên. Vì đang ở
nhà tôi, ông không ngại gì. Lần đầu tiên nghe thấy ông lớn tiếng nói chuyện,
trong nhà lại hơi có tiếng vọng, tôi không khỏi hơi giật mình.
“Vâng, thưa bố. Con sẽ cho nó uống nước ngay”. Tôi mỉm
cười, nháy mắt với con chó và đi lấy nước.
Vừa nhìn nó thè lưỡi uống nước ừng ực, tôi không nhịn
nổi, mách với bố rằng, lời tiên đoán của bố đã ứng nghiệm.
“Bố biết, chúc mừng con. Con gái của ta! Bố sắp được
làm ông ngoại rồi”. Bố nói nhanh, “Đây là món quà ông trời tặng con. Con đã đi
qua một chặng đường gian khổ nhưng nhiều màu sắc. Con đáng được hưởng như vậy”.
Câu cuối cùng, bố nói bằng tiếng An