
tiếp đón và tặng huân chương.
Điều khiến người ta kinh ngạc là một kẻ làm việc điên cuồng như Triết, trẻ
trung, tài hoa, lại vứt bỏ mọi thứ, lái xe đi đâu mất, di động không mở, máy
tính xách tay không mang. Chỉ trong một đêm, anh như bong bóng bay hơi sạch sẽ,
không để lại dấu vết gì.
Đêm đó, khi đánh răng trong phòng tắm, nhìn thấy chiếc bàn chải bằng điện của
Triết vứt cạnh vòi nước, đột nhiên tôi thấy mình đã trở thành quả phụ - lần này
anh còn không mang cả chiếc bàn chải yêu thích mà đi đâu anh cũng mang theo!
Hai mắt tôi đột nhiên cay sè, nước mắt nóng hổi lăn xuống, rơi vào bồn rửa mặt,
vỡ nát.
Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, như một ảo ảnh, như không có thực. tại sao anh
lại đột ngột cầu hôn? Tại sao tôi lại cự tuyệt anh? Lẽ nào tôi không yêu anh?
Không, tôi yêu anh…, nhưng nỗi bức xúc lớn nhất là, tại sao anh đột ngột quyết
định cần “ra đi một thời gian” ?
Nhớ lại tối đó, tôi vẫn đang bận rộn trong tiệm thời
trang chuyên bán các sản phẩm của các nhà thiết kế trẻ chưa nổi tiếng của
Thượng hải. Triết trên đường về nhà gọi điện cho tôi, hỏi còn ở tiệm trọng bao
lâu. Lúc đó vừa vặn gặp Sa tới. Ngày hôm sau, cô ấy phải tới Tokyo để tham dự
một cuộc thi các nhà thiết kế trẻ Châu Á. Trước khi đi, cô muốn tôi bày một số
mẫu thiết kế mới nhất của cô ấy, xem có thể bán trong tiệm của tôi được không.
Thế nên, tôi đã trả lời Triết: có lẽ em cũng không về nhà sớm được.
Triết nói: Vệ baby, anh đợi em. Anh hôn chút một cái qua điện thoại rồi gác
máy.
Nụ cười thoảng trên mặt tôi. Tôi rất thích anh thêm từ baby sau tên tôi, cũng
rất thích anh hôn một cái trước khi gác máy. “Chụt” một cái, như thể một dấu
chấm tròn trịa đánh dấu cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
Sa là một phụ nữ trẻ có gương mặt tròn đáng yêu. Sau khi tốt nghiệp học viện
thiết kế thời trang Đông Hoa tại Nhật Bản, cô luôn nỗ lực giới thiệu các mẫu
thiết kế của riêng mình nhưng vẫn chưa thành danh. Chúng tôi quen nhau đã lâu,
vừa là bạn kinh doanh, vừa là bạn rất tốt của nhau. Gần đây, cô vừa li hôn, một
mình nuôi đứa con trai hai tuổi rưỡi. Đề tài tâm sự của chúng tôi luôn nhắc tới
hôn nhân thất bại và con cái.
Lòng tôi luôn nhớ tới việc Triết đã về nhà trước. Cú điện thoại của anh như
mang ý nghĩa gì đó rất đặc biệt, nhưng Sa cứ ở lì hai tiếng mới chịu đi.
Đợi tới khi cuối cùng tôi đẩy cửa vào nhà, phát hiện cả căn hộ đều được úp chụp
bởi ánh sáng nến dịu dàng lung linh. Mùi tinh dầu hoa hồng tỏa mùi thơm thoang
thoảng. Trong chiếc máy nghe nhạc đang mở ca khúc Ella Fitzgerald mà cả tôi và
Triết yêu thích. Còn Triết đang nằm ngả ngớn trên ghế sa lông trong phòng
khách, ngủ thiếp.
Tôi khẽ vuốt ve mớ tóc anh, kinh ngạc bởi vẻ tuấn tú và sạch sẽ trên gương mặt
anh tỏa sáng bởi ánh nến. Dù đã sống với anh 3 năm qua, tôi vẫn thường cảm thấy
ngượng ngùng, tim đập mạnh khi nhìn thấy anh như lần đầu gặp nhau. 3 năm trước,
chúng tôi gặp nhau trong một bữa tiệc sinh nhật của bạn bè. Lúc đó anh còn có
một cô bạn gái yêu nhau đã lâu khi cả hai đều đã bị dính tiếng sét ái tình, ba
ngày sau đó, anh chia tay với cô gái nọ. Chắc hẳn cô bạn gái cũ của anh cho tới
giờ vẫn còn lưu luyến không thôi.
Xét từ nhiều khía cạnh, từ tính cách, sở thích, ăn uống tới thói quen ăn mặc,
tôi và Triết đều cùng một tạng người, bao gồm cả ngoại hình của chúng tôi cũng
giống nhau, có lúc nhìn rất bình thường, nhưng cũng có lúc lại sáng rỡ khiến
người khác phải rung động.
Vì vậy, ngày từ khi bắt đầu, Triết đã tin rằng chúng ta là cặp duy nhất do trời
đất tạo ra, sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Dù anh chưa bao giờ nói rõ như vậy, nhưng
tôi rất hiểu anh.
Triết tỉnh giấc. Khi nhìn tôi, trông anh vẫn có vẻ mơ màng nhưng sau khi đã ý
thức được điều gì đó, anh ngồi phắt dậy, ôm chầm lấy tôi, dịu dàng cọ đầu vào
gáy tôi.
Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc và sảng khoái trên người anh, đang định nói, anh
đã lấy tay bịt miệng tôi lại, ra hiệu cho tôi đứng lên đi theo anh. Dù không
hiểu rõ sự tình, tôi vẫn để anh dắt tay ra ban công. Vừa đi, tôi vừa nghĩ loạn
xạ: ngoài ban công có bắn pháo hoa hay sao? Hay là uống trà hoặc khiêu vũ?
Những chuyện lãng mạn đó trước đây chúng tôi đều từng làm. Nhưng hôm nay không
phải sinh nhật, cũng không phải là ngày gì đặc biệt.
Rồi, ôi trời, một con chó to đùng đang đứng sừng sững trước mặt. Tôi giật mình
đánh thót.
Triết đột ngột trở nên ngượng ngùng và căng thẳng giải thích cho tôi đã phát
hiện ra con chó này trên đường ra sao. Tôi không biết phải nói gì. Hồi còn rất
nhỏ, tôi đã từng có một con chó, là món quà sinh nhật của bố tôi. Nuôi được
chừng nửa năm, con chó bị bệnh chết. Mấy năm sau, bố tôi bị tai nạn, cũng rời
bỏ tôi. Những chuyện cũ như thế, tôi luôn cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp
vô hình, không dễ dàng mở ra. Vì thế trong thời khắc có phần quái dị này, tôi
trầm ngâm không nói. Đối với một con chó lớn xuất hiện vô duyên vô cớ trên ban
công, ngay lúc này tôi không nói rõ được là vui thích hay không.
Rồi Triết đột ngột quỳ xuống, vuốt lên vai con chó, nói: “Vệ baby ơi, xin nhận
con chó này