
ương
trình này, thứ hai cô không phản đối xem “Bách gia giảng đàn”, nhưng chỉ xem
“Bách gia giảng đàn” e rằng chẳng thể nào thi đậu, còn nhiệm vụ của cô là bảo
đảm các em có thể đạt được điểm thi tỉ lệ thuận với mức độ nỗ lực học tập của
mình: “Còn đối với các em có hứng thú với môn Lịch sử, thì sau khi phân ban, có
thể chọn cho mình một hướng phát triển thích hợp, đến lúc đó các em sẽ hiểu,
lịch sử chân chính có nội dung phong phú hơn nhiều chương trình ‘Bách gia giảng
đàn’.”
Tất nhiên, cô sẽ không nói với các cô cậu bé này rằng,
trên phương diện nghiên cứu, Lịch sử là một môn khoa học có phần khô khan, nội
dung thì chắc chắn phong phú nhưng hứng thú thì không chắc lắm. Nếu cô không
phải là trước khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông gia đình gặp khó khăn,
không thể chuyên tâm học tập, lại thêm điền chọn nguyện vọng sai, thì đã chẳng
vào Đại học Sư phạm, càng không bị xếp vào chuyên khoa Lịch sử. Bốn năm ròng
rã, cô thật sự đã có hứng thú với môn Lịch sử, luận văn tốt nghiệp cũng được
các giáo sư đánh giá cao, nhưng khi sắp tốt nghiệp, cô quả quyết ra trường tìm
việc làm chứ không thi nghiên cứu sinh, không muốn mình chìm trong nghiên cứu
lịch sử.
Rất ít người có được sự lựa chọn đúng đắn ngay từ khi
bắt đầu. Những đứa trẻ nửa người lớn này đã có phụ huynh của chúng lo lắng, thứ
mà cô có thể làm chẳng qua chỉ là một giáo viên hết lòng với nghề mà thôi.
Tan trường, Cam Lộ vừa gọi điện cho cha vừa thong thả
đi ra khỏi trường. Cô đang định đi tới trạm xe buýt thì nghe có tiếng ai đó gọi
mình: “Lộ Lộ.”
Cô quay qua, một người đàn ông cao ráo đang đứng dựa
lưng vào chiếc Audi A6 màu đen cách cô không xa, mặc một chiếc áo khoác màu xám
đậm, trên tay là điếu thuốc đang hút dở, mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn cô.
Cam Lộ nghĩ, giờ nghỉ trưa vừa nghĩ đến người đó, buổi
chiều người đó bỗng xuất hiện ngay trước mặt mình, đúng là linh thật.
“Chào anh, Nhiếp Khiêm.”
Im lặng một lát, hai người gần như đồng thanh nói:
“Anh (em) sao lại ở đây?”
Nhiếp Khiêm cười, anh có gương mặt sáng sủa đẹp trai,
hai đường chân mày sắc lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, bình thường không bao giờ
nói cười tùy tiện, lúc này nụ cười đó khiến những đường nét nghiêm nghị trên
gương mặt bỗng dịu lại, anh vừa vung tay, điếu thuốc còn lập lòe đốm lửa nhỏ
rơi trúng phóc vào thùng rác cách đó vài mét: “Anh đi cùng với ông chủ. Con
trai ông ấy học ở trường này, hôm nay hình như phạm lỗi gì đó, bị mời phụ
huynh. Còn em?”
“Em dạy ở đây.”
“Anh nhớ em dạy ở trường Trung học Văn hóa kia mà.”
“Chuyển về đây hơn một năm rồi.” Cam Lộ trù trừ một
lát rồi hỏi: “Anh không phải là làm việc ở tỉnh ngoài sao? Về công tác à?”
“Anh về được gần một tháng rồi.” Nhiếp Khiêm rút danh
thiếp ra đưa cho cô, “Hiện nay đang làm ở đây.”
Cam Lộ không vội xem, một chiếc BMW kiểu cũ màu trắng
từ phía sau lướt qua cạnh người cô rồi dừng lại, Thượng Tu Văn bước ra, đứng
vịn cửa xe gọi: “Lộ Lộ.”
Cam Lộ đành giới thiệu ngắn gọn: “Thượng Tu Văn, chồng
em; Nhiếp Khiêm, bạn học phổ thông của em.”
Hai người đàn ông đứng cách nhau bởi chiếc BMW lịch sự
gật đầu chào nhau, Cam Lộ quay sang nói với Nhiếp Khiêm: “Em đi trước nhé.”
Cam Lộ lên xe ngồi cạnh chồng, với tay thắt dây an
toàn, tấm danh thiếp trên tay rơi xuống hộp đồng hồ chỉ tốc độ, Thượng Tu Văn
nhặt lấy liếc qua rồi đưa lại cho cô, lúc này cô mới chú ý đến chức vụ CEO Công
ty TNHH bất động sản Tín Hòa phía trên tên của Nhiếp Khiêm, bất giác ngây người
ra.
Thượng Tu Văn khởi động xe, nói gì đó nhưng cô không
nghe rõ, chỉ “ừm” một tiếng, một lúc sau phát giác thái độ có chút không bình
thường của mình liền chữa ngượng: “Người bạn cùng lớp này lúc trước học kiến
trúc, thành tích rất tốt, em cứ nghĩ là anh ấy sẽ trở thành một kiến trúc sư,
không ngờ sau khi tốt nghiệp anh ấy lại khởi nghiệp kinh doanh bất động sản.”
“Công ty Tín Hòa mấy năm gần đây phát triển rất tốt ở
thành phố này, tuổi anh ta mà làm đến chức đó có thể nói là thăng tiến rất
nhanh rồi.” Công ty của Thượng Tu Văn là đại lý vật liệu thép trong ngành xây
dựng, nên rất hiểu về lĩnh vực bất động sản.
“Có lẽ thế, trước đây em luôn cảm thấy anh ta không
theo chuyên môn của mình thì thật là đáng tiếc.”
“Anh ta thì cũng có thể tính là làm đúng ngành đúng
nghề rồi, không phải người nào cũng giống em học chuyên khoa sư phạm lịch sử
sau đó làm cô giáo dạy lịch sử thì mới được cho là làm đúng ngành đúng nghề.”
Thượng Tu Văn mỉm cười, trước đây anh học về tài chính, hiện nay đang kinh
doanh vật liệu thép, tất nhiên cũng chẳng thể nói là làm đúng chuyên môn.
Cam Lộ tiện tay cất tấm danh thiếp vào túi xách: “Nếu
em có thể giống Giai Tây hạ quyết tâm sớm thì tốt biết mấy.”
Tiền Giai Tây là bạn cùng lớp cũng là bạn thân của cô,
lúc chưa tốt nghiệp cô ấy đã dứt khoát từ bỏ ý định làm cô giáo, nộp đơn xin
việc vào một công ty vốn nước ngoài, bắt đầu từ vị trí tiếp tân, sau khi tìm
được cơ hội thăng tiến, cô đổi nghề, làm hết công việc này đến công việc khác,
sau đó lại xin được vào đài truyền hình, từ tay chạy việc,