
“Ông nên rõ ràng, lúc nào kết hôn, lúc đó mới có vốn.” Lâm Tuyển khẽ mỉm cười, dáng vẻ cực kỳ tuấn nhã.
Ôn Thăng Hòa cười lên có chút yếu ớt: “Được, được.”
——————————————————————————-
Phó Tô lái xe thực vững vàng, dọc theo đường đi Ôn Nhung không lên
tiếng, ngược lại bà nội cùng Phó Tô hầu như đều tán gẫu, Phó Tô vốn
không phải kẻ lắm lời, nhưng mỗi câu đều đáp lại rất nghiêm túc. Bà nội
trong lòng rất thích cậu nhóc này, cá tính có chút tẻ nhạt, có chút đơn
độc, nhưng là trầm ổn, làm việc không vội vàng nóng nảy, bà từng nghĩ
qua để hắn làm cháu rể nhà họ Ôn, chỉ tiếc hai nhà Ôn Phó mấy năm trước
đây bởi vì chuyện làm ăn mà trở mặt. Ôn Thăng Hòa ghét tất cả người nhà họ Phó. Vốn bà cảm thấy Nhung Nhi cùng Tiểu Tô rất xứng đôi, cũng không biết hai đứa bé này làm sao lại đột nhiên trở nên không được tự nhiên,
lại biến thành Tiểu Tuyết cùng với Tiểu Tô gần gũi hơn, thôi, chuyện của người trẻ tuổi bà già như bà cũng không quản nổi.
Sau khi đưa bà nội về nhà, Phó Tô cùng Ôn Nhung một trước một sau, Ôn Nhung cúi đầu giữ yên lặng, không thấy người trước mặt đã dừng bước
lại, cái trán đụng vào, liên tiếp lùi về phía sau hai bước.
Phó Tô sửng sốt, bản năng đưa tay đỡ lấy cô: “Nghĩ gì vậy.”
Ôn Nhung vuốt vuốt cái trán, vội vàng khoát tay: “Không sao, không sao, trời tối quá, không nhìn thấy đường.”
Phó Tô cũng không hỏi nhiều nữa, buông tay ra, nói: “Tôi đưa em về.”
“Cái đó… không cần, còn có tuyến xe muộn, em đi xe buýt về được rồi.”
Nghĩ đến dọc đường đi lại phải giả bộ ngủ vờ chết, cô vẫn thấy cực khổ một chút còn tốt hơn.
Phó Tô vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm khuôn mặt bị gió lạnh
thổi vào khiến cho hồng hồng, ngay sau đó coi lời của Ôn Nhung như gió
thoảng bên tai, lại lặp lại một lần: “Tôi đưa em về.”
Hình như tiết mục ban ngày lại tái diễn….
Hai người giằng co cả nửa ngày, Ôn Nhung cuối cùng lại bại trận. Khi
cô đang định chạy về phía ghế sau để ngồi, Phó Tô đã mở ra chỗ ngồi kế
bên cửa.
Ôn Nhung vẻ mặt cứng ngắc ngồi bên cạnh Phó Tô, cảm giác tay chân rất không được tự nhiên, trong xe nhiệt độ rất cao làm cô không khỏi kéo
kéo khăn quàng cổ.
Phó Tô liếc cô một cái, tiện tay điều khiển hạ bớt khí ấm.
“Lâm Tuyển không phải là kẻ dễ chọc.”
Xe dừng lại ở ngã tư đường, đèn đỏ phát sáng trong bóng đêm phá lệ bắt mắt, trên đường chỉ có vài bóng người thưa thớt đi lại.
Giọng nói của Phó Tô tựa như gió mát thổi nhẹ bên tai, Ôn Nhung lập tức đáp lại: “Ừ.”
Anh khuyên cô: “Đừng trêu chọc anh ta.”
Trong lòng Ôn Nhung buồn bực, không thấy mới vừa rồi là ai chọc ai
sao, cô nói: “Còn không phải tại Ôn Tuyết không dám đi, muốn em giúp nó
tăng thêm dũng cảm.”
“Cá tính của Ôn Tuyết chính là như vậy, em không cần phải cứ cô ấy nói gì thì nghe theo cái đó.”
Câu này nghe kiểu gì cũng giống như là giúp Tiểu Tuyết nhà anh ta
giải thích vậy, Ôn Nhung trong lòng buồn bực sau đó lại nhụt chí, hơi
hơi đùa giỡn nói: “Cá tính của em gái em thế nào em lại không biết, nó
vội vã như vậy chẳng qua là sốt ruột anh còn chưa lấy nó, thế nào, lúc
nào thì đến tìm cha em nói chuyện cưới xin?”
Phó Tô thắng gấp, Ôn Nhung thiếu chút nữa dán mặt lên kính chắn gió,
sau đó, người kia thế mà vẫn giữ nguyên bộ mặt than nói: “Trượt chân.”
“….”
Phó Tô đưa Ôn Nhung tới trước cửa nhà, nói tạm biệt, ngay cả chúc ngủ ngon cũng không có, Ôn Nhung đứng trước cửa nhìn chiếc xe màu bạc của
anh rẽ ngoặt, biến mất trong tầm mắt.
Đều nói lòng dạ đàn bà như kim dưới biển, nhưng mà cô cực kỳ sâu sắc
cảm thấy những lời này có thể đổi thành lòng dạ đàn ông như kim dưới
biển, sau đó đeo vào trên người Phó Tô. Từ lúc sáu tuổi biết đến Phó Tô, khi đó Phó Tô tám tuổi, nói thế nào cũng miễn cưỡng có thể coi là thanh mai trúc mã, chẳng qua là bản trưởng thành rối loạn, nguyên nhân chủ
yếu là còn có một nhành hoa mai ở giữa, bông hoa kia xinh đẹp hơn cô,
thông minh hơn cô, lợi hại hơn cô, cho nên thanh mai hữu ý, trúc mã vô
tình, dưới khuôn mặt đóng băng ngàn năm không thay đổi này của Phó Tô
tới cùng ẩn dấu suy nghĩ gì, Ôn Nhung trước kia không biết, bây giờ lại
càng không rõ ràng, trừ chuyện anh thích Ôn Tuyết.
Ôn Nhung chỉ ở trước mặt một người duy nhất oán trách cô kém hơn so
với em gái một lần, người đó chính là bà nội, lúc ấy bà chỉ nhàn nhạt
nói, những người con gái xinh đẹp kia, phần lớn đều hồng nhan bạc mệnh,
những cô gái lợi hại kia đa số đều có kết cục thê lương, có câu nói xưa
rất hay, ngốc nhân có ngốc phúc.
Ôn Nhung lúc ấy ngẩn ngơ, có chút nhụt chí, nhưng câu tiếp theo của
bà nội là, Nhung Nhi, trên đời này , những người con gái chân chính
thông mình đều là những cô gái ngốc, thông minh lại biết giả bộ hồ đồ,
không cần quá khôn khéo, vừa đủ là được.
Trường tiểu học mà Ôn Nhung đang dạy là một trường quý tộc cực kỳ nổi tiếng, trường học đúng là không phụ lòng số tiền mà phụ huynh bỏ ra,
giáo viên mời tới không phải đứng đầu thì cũng là đặc biệt tuyển chọn,
giống như giáo viên thể dục như Ôn Nhung cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp môn nhảy cao, vận động viên đứng đầu cấp quốc gia, nghiên cứu