
và Lâm tiên sinh…. Chúng con
không quen.”
Ôn Thăng Hòa phát cáu với đứa con gái không hiểu chuyện này: “Nói chuyện nhiều không phải quen sao.”
Ôn Tuyết lo lắng trong lòng, không ngờ cha cô ta lại ở tình cảnh như
vậy trắng trợn muốn tác hợp cho bọn họ, đang muốn phản bác, lại bị người đoạt trước.
“Ông chủ Ôn.” Giọng nói dễ nghe của Lâm Tuyển chợt vang lên, “Sợ rằng ở đây có chút hiều lầm.”
Ôn Thăng Hòa trên mặt ngẩn ngơ, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã
nói: “Lâm tiên sinh hôm đó quả thật có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng
nói chuyện với Tiểu Tuyết nhà tôi rất vui vẻ mà?”
“A a, hôm đó tôi quả thật nói chuyện rất vui vẻ, nhưng mà…” Lâm Tuyển trầm ngâm một chút, hai vợ chồng nhà họ Ôn trong lòng thấp thỏm như bị
đá tảng đè, ánh mắt của hắn lưu chuyển, môi ngậm một nụ cười nhạt: “Tôi
nghĩ cùng tôi ăn ý là người đã đến buổi hẹn, tiểu thư Ôn Nhung.”
Sáu đạo ánh mắt sắc bén lập tức phóng về phía Ôn Nhung đang đứng một bên.
Ôn Nhung ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng lúc trắng lúc đỏ.
Lâm Tuyển lại lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Ông chủ Ôn, tôi xem trọng chính là Đại tiểu thư nhà ông.”
Lời của Lâm Tuyển vừa thốt ra, những người ở hiện trường đều hết sức choáng váng.
Cha Ôn tựa hồ như vẫn chưa rõ ràng, há hốc mồm cả nửa ngày không ói
ra nổi một chữ, ngược lại mẹ Ôn lại phục hồi tinh thần nhanh hơn, do dự
bất định nói: “Lâm tiên sinh, ý của cậu là muốn đính hôn với Nhung Nhi
nhà chúng tôi?”
Lâm Tuyển mỉm cười gật đầu.
Cha Ôn lúc này mới sửng sốt không ngừng nói: “Nhưng mà, ban đầu đã nói là….”
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Ôn Tuyết, lúc này không khí cực kỳ
lúng túng, trong lòng Ôn Tuyết rất bực bội, mặc dù lúc đầu đúng là cô ta không muốn có cuộc hôn nhân này, nhưng cô ta không muốn là một chuyện,
người khác không nhìn đến cô ta, lại là một chuyện khác. Nhưng bây giờ
cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu phản đối, chứng tỏ cô ta từ bỏ Phó Tô, coi trọng Lâm đại gia, nếu là tán thành, thì chứng minh cô ta
bại bởi người chị cả làm cô ta chướng mắt nhất, hai bên đều không được,
đúng là nghẹn uất.
Mà trong mắt người nhà họ Ôn, đứa con gái cả này cùng với con gái thứ hai căn bản không phải cùng một loại thứ bậc, con gái út là mây, con
gái cả chính là bùn, con gái út là phượng hoàng, con cái cả chính là gà
rừng, con gái út mà là ngọc trai, thì con gái cả chính là tảng đá.
Lâm tiên sinh này chẳng lẽ mắt bị mù, dở người hay sao mà trông tảng đá lại biến thành ngọc trai?
Phó Tô trầm mặt, một cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt
nghiêng của Lâm Tuyển, Lâm Tuyển nhận thấy, khẽ quay đầu qua, cười như
không cười.
Cha Ôn lau mồ hôi, khó mà định đoạt: “Cái này…” Ông ta liếc mắt nhìn
Ôn Nhung vẫn đang giả bộ ngu quyết định một lần, “Nhung nhi, con thấy
thế nào?”
Nói xong liều mạng nháy mắt với Ôn Nhung, nhưng ánh mắt ông ta bây
giờ không đúng chỗ, Ôn Nhung nhìn nửa ngày cũng không hiểu nổi ý tứ của
ông ta.
Cha Ôn gấp đến độ nộ hỏa công tâm, một quân bài tốt của ông ta vô cớ
lại bị người ta chặt đứt, ông ta có thể không cuống sao. Phải nói lúc
đầu khi ông ta cùng với Lâm Nham ước pháp tam chương, để Ôn Tuyết gả cho Lâm Tuyển, Lâm Nham tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ công ty của ông ta,
nhưng trong này còn có chút mờ ám mà không thể để người ta biết được,
vốn định sau khi thành công sẽ nói rõ với con gái út nghiền ngẫm tử tế
một phen, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, đáng
chết đây lại còn là con gái cả của mình.
Từ nhỏ đã biết con bé này được việc chưa đủ bại sự có thừa, không nghờ tới bây giờ nó còn muốn chặt đứt đường lui của cha nó.
Vẻ mặt Ôn Nhung khá bình tĩnh, trong chốc lát đã ra quyết định, loại
chuyện kiểu này cô ít khi tham gia, vậy nên đành ho nhẹ một tiếng, dẫn
sự chú ý của mọi người, sau đó nghiêm trang nói: “Con phản đối.”
Ba chữ, dứt khoát trôi chảy.
Cha Ôn mặc dù vui mừng trong lòng, nhưng lại lập tức phiền muộn, nha
đầu này chẳng biết cái gì gọi là uyển chuyển, chỉ sợ Lâm Tuyển tức giận, nhưng mà tự bản thân Lâm đại gia cũng đã nói, anh ta trời sinh tính
tình tử tế, sẽ không tức giận.
Cho nên, anh ta chẳng qua chỉ cười nhạt nói: “Cô giáo Ôn không cần
phải vội vã cự tuyệt, chúng ta còn nhiều chuyện để nói, hiểu biết lẫn
nhau sâu hơn một chút rồi mới đính hôn cũng không muộn.”
“Không.” Ôn Nhung chắc như đinh đóng cột nói, “Trước không nói chuyện này quá đột ngột, chỉ có một lý do thôi đã đủ để tôi cự tuyệt rồi.”
“Lý do gì?” Lâm Tuyển có vẻ rất tò mò.
Ôn Nhung nhìn một vòng người, ánh mắt chậm rãi quét qua từng khuôn
mặt, hoặc là mong đợi, hoặc là lạnh lùng, hoặc là thống hận, hoặc là ảo
não, sau đó cô đường hoàng nói: “Tôi không muốn làm mẹ kế.”
Vừa dứt lời, tiếng thở hắt lập tức vang lên, cha Ôn sắc mặt rất khó
coi, giống như là bị người ta bóp cổ cho không thở nổi, ông ta cơ hồ sắp nhảy dựng lên, vội vàng lúng túng giải thích với Lâm Tuyển: “Đứa con
gái này của tôi từ nhỏ đã không hiểu chuyện, Lâm tiên sinh đừng lấy làm
phiền lòng.”
Ôn Nhung cực kỳ tự nhiên, vẻ mặt thành khẩn nói: “Chú Lâm, xin lỗi,
tôi chỉ có thể đón nhận