
mắt chuyển thành tức giận.
"Cái gì? ! Tham ô công quỹ ba tỷ!" Hắn hơi thở rối loạn, cổ họng khô
khốc."Tốt, tôi hiểu rồi, tôi lập tức trở lại xử lý." Cúp điện thoại, hắn nói với Hách Nhạc Đế: "Em trước đợi ở chỗ này, công ty tạm thời có sự
kiện khẩn cấp, anh đi một chút sẽ trở lại."
"Xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Em đừng lo lắng, cùng thím Ngô ăn cơm trước đi, gần tối anh liền sẽ trở
về, chúng ta giữ vững liên lạc." Nói xong, hắn đứng dậy, hướng về
phía nhà chính chạy như bay.
Hách Nhạc Đế một người ở lại bên
dòng suối. Nhìn thần sắc trên mặt anh kinh hoảng, nội dung cuộc nói
chuyện của anh, hình như có nói đến tham ô công quỹ. . . . . .
Ba tỷ nha!
Lấy tiền lương giáo viên ở vườn trẻ của cô mà nói, phải bao lâu mới có thể kiếm được đến ba tỷ?
Thật hy vọng anh có thể nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, trong lòng cô bởi
vì anh rời đi mà phiền muộn, ngồi một mình ở bên dòng suối, nhìn nước
chảy róc rách, một chút hăng hái cũng mất.
Hách Nhạc Đế ngồi
bên dòng suối, ước chừng ngồi yên khoảng nửa giờ, lúc này mới xách theo
thùng gỗ nhỏ, hào hứng mà đi trở về nhà chính.
" Thím Ngô ?" Vừa
đi trở về nhà chính, phát hiện bên trong không có một người, trong bếp
đang không ngừng tỏa ra khói nóng ngào ngạt, nồi hầm canh bởi vì không
chịu được áp suất phát ra những tiếng kêu xì xì rung bần bật, không ít
nước canh cứ như vậy từ trong nồi tràn ra .
Cô vội vàng chạy lại tắt bếp, cầm lên khăn lau nước canh tràn ra trên mặt bếp, mới hướng phòng khách đi tới.
" Thím Ngô. . . . . ." Vẫn như cũ không có ai đáp lại, cửa trước đột
nhiên truyền đến tiếng chuông gió leng keng, hình như là cửa chính không có khóa kỹ.
Đi vào phòng khách, cô ngửi thấy được một cỗ mùi kỳ
lạ, hình như đây là mùi hôi thối của một nơi đã lâu ngày không được dọn
dẹp, thậm chí ngay cả mùi đàn hương cũng bị át đi, cô đi tới cửa chính
định đóng cửa, phát hiện gần cánh cửa chính có rất nhiều dấu chân dính
đầy bùn lầy.
Có người?
Cô vừa quay đầu lại, lập tức thấy
ngoài cửa có một nam tử xa lạ đang đứng ở đó, mà người bị hắn dùng tay
che miệng lại, chính là thím Ngô.
Người này thân hình cao lớn,
nhưng dung mạo dữ tợn, hốc mắt hơi lõm xuống, cằm đầy râu ria, tóc ướt
nhẹp dinh dính quấn quít lấy, một thân tản ra mùi hôi thối, cơ hồ không
phân biệt được màu sắc của quần áo.
Hắn chậm rãi đẩy cánh cửa ra, một thanh đao sáng loáng, đang chống đỡ ở cổ họng thím Ngô, đôi giày
bẩn thỉu rách nát đang làm bẩn đá cẩm thạch trên sàn nhà.
"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi định làm cái gì?" Đây là lần đầu tiên trong đời cô
đụng phải tình trạng giằng co với lưu manh, tay chân không tự chủ mơ hồ
run rẩy.
"Tôi là ai?" Thượng Quan Sùng Hàn mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cô, sau đó, hắn buông thím Ngô ra nói ."Để cho bà ta đi đến vì cô
thận trọng giới thiệu, nghe bà ta giới thiệu tôi là ai?"
" Thím Ngô, thím không sao chớ?" Hách Nhạc Đế tự nói với mình, trước phải trầm ổn xuống, không thể sợ.
"Hách tiểu thư, hắn, hắn chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Sùng Tự,
Thượng Quan Sùng Hàn." Thím Ngô sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được bà
mới vừa vượt qua một chấn động kinh người như thế nào.
"Ngươi chính là Thượng Quan Sùng Hàn?"
"Xem vẻ mặt cô, hình như là ái mộ tôi đã lâu, có phải hay không? Bảo bối."
Hắn hắc hắc he he cười, lộ ra hằm răng vàng khè làm người ta mất hết
khẩu vị.
"Anh thật là ghê tởm, người nào ái mộ anh, biết tên của
anh, là bởi vì tiếng xấu của anh quá nổi, anh có thể hay không không cần dán vàng lên mặt mình, thật là buồn nôn." Cô làm ra động tác nôn mửa .
Nhìn bộ dáng cô mắng chửi người, một loại khoái cảm biến thái loại, từ giữa
hai chân Thượng Quan Sùng Hàn vọt tới đầu. Không trách được Thượng Quan
Sùng Tự lúc nào cũng giống như cọc gỗ ướt, cũng sẽ bị cô cho nhóm lửa,
thật là một bộ dáng trẻ trung động lòng người, muốn không làm cho người
ta phạm tội cũng khó khăn.
"Sùng Hàn, cháu đem dao găm để xuống,
bộ dáng như vậy sẽ đem người ta dọa hỏng ." Thím Ngô sợ tới mức toát mồ
hôi hột, bà làm sao không biết được thói hư tật xấu của nghịch tử này,
chuyện thương thiên hại lý gì hắn cũng làm ra được, ngộ nhỡ hắn hại Hách Nhạc Đế bị thương, đến lúc đó bị Sùng Tự biết. . . . . . Trời ạ!
Hai anh em này nhất định sẽ huyên náo long trời lở đất, không phải ngươi chết chính là ta sống.
"Ha ha, các ngươi thật biết cách hưởng thụ nha, ta đang ở trong bước đường
cùng, thì các ngươi còn có thể đến nơi cao cấp như vậy trong biệt thự
hưởng thụ Ôn Tuyền. . . . . ." Hắn vừa nói vừa đi đến phòng ăn, mở lò vi ba ra, nồi chân heo cháo gà đã hầm xong."Sách sách sách, rất hưởng thụ, ngay cả món ăn nổi tiếng của mẹ ta cũng lấy ra để phục vụ các ngươi,
phi, chỉ bằng Thượng Quan Sùng Tự một đứa con riêng cũng muốn!"
Nói xong, ngang tay đảo qua, đem trọn nồi chân heo cháo gà hất xuống .
Nước canh tràn ra đầy đất, chân heo cùng gà hầm nhừ rải đầy cả phòng ăn, hơi nóng không ngừng bốc lên, trong không khí, tràn ngập mùi cháo gà cùng
mùi thúi trên người Thượng Quan Sùng Hàn, tạo thành một cỗ mùi hỗn hợp
làm người ta muốn nôn mửa .
"Anh