
ưng một người có tâm, sẽ
không thể nào gạt người a."
Nguyên tưởng rằng cô ấy sẽ nói ra cái gì Đại Triệt Đại Ngộ ( hiểu ra cái gì), kết quả nói ra vẫn là một bộ
não chết, thím Yến bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Hắn nhất định là vì
hình tượng của bản thân, cố ý cùng một số người yếu thế an bài một chút, cháu cho rằng hắn thật nguyện ý đi Cô Nhi Viện thăm những đứa trẻ? Đi
đến viện dưỡng lão cùng những ông bà lão kia nói chuyện phiếm? Hừ, thím
Yến ta sống đến ngần này tuổi, còn chưa có xem qua người nào như thế,
nếu như có, cháu nói cho ta biết, hắn tên gọi là gì a?" Bà cầm lên một
cái bát, chuẩn bị múc canh gà hầm chân heo mùi thơn tản ra bốn phía.
"Có a, là tổng giám đốc của tập đoàn nội y ‘ Bên trong ta đẹp nhất’, Thượng Quan Sùng Tự."
Phanh!
Bát chợt từ trong tay thím Yến rơi xuống, liền vỡ thành năm sáu mảnh.
"Thím Yến, Thím không sao chứ?"
Thím Yến rất nhanh hồi hồn."Không có, không có việc gì, cháu đi qua một bên đứng, nơi này để ta tới quét là được!"
Nhìn bà đột nhiên hoảng thần, Hách Nhạc Đế không khỏi cảm thấy nghi ngờ,
thím Yến từ trước đến giờ đều là người rất cẩn thận, làm sao lại. . . . . Có lẽ chỉ là tay trơn rớt đi!
Trong lúc cô đang thất thần suy nghĩ thì chị Oanh như bị lửa thiêu mông, vừa gọi vừa chạy nhanh xông vào phòng bếp.
"Nhạc Đế, Nhạc Đế. . . . . . em trúng thưởng, em trúng thưởng thật rồi!" Trên tay cô nắm lấy một phần tờ báo, xa xa liền nghe đến tiếng kêu sục sôi
cao vút của cô.
" Chị Oanh, nếu chị hại em phải đi kiểm tra lỗ
tai, liền phạt chị ba ngày không được ăn cơm." Má ơi, thanh âm của cô ấy vừa the thé lại to, một khi hét to, lỗ tai của người nào chịu được?
"Thật xin lỗi á..., chẳng qua là chị phấn khích quá! Hai người mau xem danh
sách đoạt giải trên báo đi." Chị Oanh chỉ phần quảng cáo trên mặt báo,
phía trên chính là tin tức rút thưởng của tập đoàn nội y ‘ Bên trong ta
đẹp nhất’, danh sách đoạt giải đã ra lò.
"Mình, mình được giải
nhất? ! Không thể nào?" Đang xác định người đoạt giải nhất rõ ràng viết
ba chữ "Hách Nhạc Đế" thì cô đã không cách nào mở miệng, mắt u ám, cả
người ngã xuống đất.
Đầu bên kia, Thượng Quan Sùng Tự cũng đang nghe báo cáo về hoạt động rút thưởng lần này.
"Không tệ, hoạt động lần này doanh thu đạt hơn chín ngàn vạn, nhưng cách mục
tiêu một tỷ, có còn chênh lệch 450 vạn, coi như vẫn trong phạm vi tính
toán, hi vọng mọi người về sau tiếp tục cố gắng hơn nữa." So với dự định đạt một tỷ mặc dù còn có chút chênh lệch, nhưng xem doanh thu cả một
năm, thành tích trong quý này, doanh thu coi như là cao nhất.
"Cái này toàn bộ đều nhờ vào phúc của Tổng giám đốc, hùng vĩ như núi Thái
Sơn, mênh mông như Hoàng Sơn, như Trường Giang Hoàng Hà nước chảy cuồn
cuộn. . . . . ."
"Đủ rồi, đủ rồi, Bao Phó tổng, nơi này không
phải cơ quan nhà nước, không cần nịnh bợ ba hoa." Để xuống báo cáo,
Thượng Quan Sùng Tự tiếp theo hỏi: "Còn có chuyện khác cần báo cáo sao?"
Bao Thăng Nam cung kính nói: "Đúng vậy, địa điểm cùng người đoạt giải nhất
đi ăn tối , là ở nhà hàng Rosa trong phòng ăn kiểu Pháp, nếu như Tổng
giám đốc không có thời gian, chúng tôi đã nghĩ ra cách giải quyết, bồi
thường cho cô ấy một cái TV 50 in đời mới nhất, hoặc là một đồng hồ khảm kim cương trị giá 18 vạn."
"Đợi chút, tôi có bảo các anh phải làm như vậy sao?"
Bao Thăng Nam cổ co rụt lại, vẻ mặt khẩn trương, " Không có."
"Vậy các anh tại sao muốn tự tiện làm chủ, đem chuyện trước đây tùy ý sửa
đổi?" Hắn hỏi tới."Đây là một loại hành động lừa gạt người tiêu thụ, sẽ
ảnh hưởng đến thương hiệu công ty, các anh không biết tính nghiêm trọng
sao?"
"Đó là bởi vì. . . . . . Chúng tôi sợ ngộ nhỡ người đoạt
giải nhất là một vị khủng long bạo chúa, như vậy. . . . . . Sẽ khiến
Tổng giám đốc bị khốn nhiễu, nói không chừng còn sẽ làm cho bọn cẩu tử
săn tin có cơ hội, đưa tin tức không hay về Tổng giám đốc." Bao Thăng
Nam khom lưng nói chuyện, đầu thủy chung không dám ngẩng lên nhìn hắn
một cái.
Thượng Quan Sùng Tự nghe vậy, vỗ bàn giận dữ mắng mỏ,
"Nếu đã cố kỵ điều này, ban đầu cần gì phải sống chết áp dụng biện pháp
này hả? anh coi tôi như mồi nhử, trước lừa gạt người tiêu thụ, sau lại
dùng một chút lý do vớ vẩn, thay đổi nội dung hoạt động, anh làm ơn suy
nghĩ một chút, chuyện này nếu như bị truyền đi, dư luận sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào?, đối thủ sẽ dùng những lời khó nghe gì tới hãm hại
chúng ta, anh có nghĩ tới không?"
Bao Thăng Nam sợ tới mức đầu phát hỏa, trên đầu toát ra mồ hôi.
"Đúng, đúng, đây là chúng tôi sơ suất . . . . . Nếu như Tổng giám đốc nguyện ý phối hợp hoạt động tới dự bữa ăn bữa tối dưới nến lần này, chúng tôi
đương nhiên có thể đem hết tâm lực đi xử lý ."
"Đương nhiên là
muốn tham dự, già trẻ không gạt những lời này anh chưa từng nghe qua
sao? Ở thời đại cạnh tranh mạnh như vậy, chỉ cần dám làm giả, môt khi bị bắt được, sẽ rất khó sinh tồn được trên thị trường, đạo lý này anh hiểu không?"
Vị Tổng giám đốc trẻ
tuổi này một khi mắng người thật đáng sợ, làm Bao Thăng Nam sợ tới mức
thiếu chút nữa không khống chế được tiểu ra quần, tác