Snack's 1967
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322462

Bình chọn: 7.00/10/246 lượt.

như thư ký xách hành lý cho anh ta.

Dương Quang có chút hiếu kỳ: “Người đó là ai? Trông ra

dáng ghê nhỉ.”

Bạch Lộ cố sức một cách khó khăn hòng khiến cho giọng

nói trở lại bình thường: “Anh ta… là cố vấn của công ty em.”

Khi Dương Quang còn muốn hỏi thêm gì đó thì vừa lúc di

động anh đổ chuông, là Thượng Vân mẹ anh gọi, hỏi anh đã đến nơi chưa, giục anh

mau về nhà ăn cơm. Cúp điện thoại xong anh cũng không còn quan tâm chuyện vừa

rồi, kéo Bạch Lộ nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm, ba mẹ đang ôm một bàn đồ ăn lớn

chờ bọn mình về ăn đó.”

Về nhà ăn cơm, bốn chữ kia ấm áp tựa ánh đèn. Khi Bạch

Lộ đi theo Dương Quang, bước chân lại đông cứng, dường như có phần nhấc đi

không nổi. Vẻ cười như có như không của Chương Minh Viễn ban nãy vẫn cứ chập

chờn trong đầu óc cô. Không hiểu sao, giữa tiết trời chợt ấm chợt lạnh của

tháng ba, áo lót cô thấm mồ hôi, ẩm ướt, lành lạnh.

————————-

(*) Câu này đại khái có nghĩa “nuôi nấng con mình cũng

không nên bỏ quên đứa trẻ không có chung huyết thống với mình”.


3.

Cuối tháng ba, công ty đàm phán thành công một dự án

lớn. Vương Hải Đằng rất hứng khởi, sau khi luận công ban thưởng các phòng ban

xong còn mời vài vị trưởng phòng đi ăn, Bạch Lộ đi theo Hoắc Mân cũng có phần

hưởng lợi.

Tiệc tùng kiểu này thực ra là loại Bạch Lộ không tình

nguyện tham gia nhất. Theo sau một đám các vị đầu não ăn cơm thì làm sao ăn

uống thoải mái cho nổi? Trong số này chức vụ của cô là thấp nhất, người khác

chưa động đũa cô cũng không dám động trước, người ta buông đũa cô cũng phải

nhanh chóng ngừng ăn. Nhất là cô không biết uống rượu, nhưng trong tình huống

này không uống rượu chính là không nể mặt lãnh đạo, dù thế nào cũng phải kính

vài ly. Đây không phải ăn cơm mà là chịu tội, chỉ vì còn muốn nhìn thấy phần

tiền lương thưởng mỗi tháng nên không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Bữa ăn tối hôm đó thậm chí còn khó nuốt hơn so với

tưởng tượng của Bạch Lộ. Bởi vì khi buổi tiệc trôi qua được hơn phân nửa,

trưởng phòng Lưu của phòng tài vụ đi ra ngoài nhận điện thoại thì bắt gặp

Chương Minh Viễn, anh ta đang vừa nghe điện thoại vừa thong thả đi từ đầu bên

kia cầu thang đến. Trưởng phòng Lưu tập tức quay về phòng ăn báo cho Vương Hải

Đằng, Vương Hải Đằng tất nhiên phải chạy ra chào hỏi một tiếng.

Khi Vương Hải Đằng mở cửa ra ngoài chào hỏi, đúng lúc

Chương Minh Viễn cũng đang đi về phía cửa phòng ăn của bọn họ. Anh ta vẫn đang

nói chuyện điện thoại, khẽ gật đầu thay cho lời đáp, bước chân cũng không ngừng

lại. Nhưng sau khi anh ta đi qua, đột nhiên lại dừng chân: “Được, trước hết cứ

vậy đi.”

Chấm dứt cuộc gọi một cách gọn gàng dứt khoát, anh ta

xoay người ra vẻ như mới vừa trông thấy Vương Hải Đằng: “Tổng giám đốc Vương,

ông cũng đến đây dùng cơm sao.”

Vương Hải Đằng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng ăn xa

hoa đầu bên kia hành lang mở ra, một người trẻ tuổi trạc cỡ Chương Minh Viễn ăn

mặc banh bao nhìn ra cười nói: “Tôi nói này Chương công tử, tại sao rốt cuộc

vẫn lề mề vậy hả? Chỉ còn chờ mình cậu nữa thôi đấy.”

Chương Minh Viễn xoay đầu nói với anh ta: “Âu Vũ Trì,

tớ gặp được người quen, các cậu cứ ăn trước đi, tớ sẽ quay lại sau.”

Vương Hải Đằng cảm thấy như hôm nay mặt trời thực sự

mọc đằng Tây, Chương Minh Viễn không chỉ dừng lại cùng ông hàn huyên mấy câu,

mà khi ông muốn mời anh ta vào phòng ăn ngồi thì anh ta cũng chịu đi vào. Mọi

người trong bàn đều đứng dậy thể hiện sự hoan nghênh cố vấn Chương đại quá

quang lâm, nhường ghế cho anh ta. Chỗ được nhường tự nhiên chính là vị trí

khách mời đặc biệt bên cạnh Vương Hải Đằng, nhưng anh ta không ngồi mà nói với

vẻ bông đùa: “Tôi ghét nhất là ngồi ăn cạnh đàn ông.”

Hoắc Mân và Bạch Lộ vốn đang ngồi cạnh nhau, lúc này ở

giữa lại chen thêm một Chương Minh Viễn. Bên cạnh có thêm một người, Bạch Lộ

chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, chiếc ghế bọc nhung vốn đang ngồi

rất thoải mái đột nhiên biến thành bàn chông. Cô hi vọng anh ta chỉ ngồi giây lát

rồi đi, phòng ăn bên kia vẫn còn bạn bè đang chờ anh ta. Thế nhưng anh ta ngồi

cả buổi vẫn không chịu đi, ngoại trừ cùng các vị sếp lớn nói chuyện phiếm câu

được câu chăng, còn tìm cô bắt chuyện: “Cô Bạchlà người ở đâu?”

Cô không thể không trả lời: “Tôi là người Vô Tích.”

“Ồ, mỹ nữ Giang Nam sao!” Anh ta nâng ly lên, khóe môi

ẩn hiện nét cười nhẹ rõ ràng: “Tôi mời cô Bạch một ly, rất vui khi biết cô.”

Cô bị động khẽ mỉm cười nâng cốc: “Cảm ơn.”

Một ly rượu vang đỏ thẫm như máu theo yếu hầu chảy xuống,

vị chua chua chát chát ngấm vào trong lòng. Lúc này, Bạch Lộ lại nghe thấy

Chương Minh Viễn nói với mình: “Cô Bạch, trước đây tôi có quen một cô bé bộ

dạng giống hệt cô, tên cô ấy là Sương Sương.”

Cô khựng lại, rượu nhất thời bị sặc trong cổ họng,

tiếng ho đau đớn vang lên. Hoắc Mân quay sang vỗ nhẹ lưng cô: “Sao thế em, có

tốt hơn không?”

Cô vừa lắc đầu vừa ho mạnh, ho đến chảy cả nước mắt,

chật vật nắm lấy túi xách tay đứng lên rời bàn tiệc, đi xuống nhà vệ sinh dưới

sự tháp tùng của Hoắc Mân. Sau khi hồi phục tinh thần tr