
giữa ngã rẽ?”
Có vẻ như Lạc Lạc đang cố ý thử cô, lại chuyển ca khúc khác nhưng vẫn của Ngũ Trác Hiên.
“Rõ ràng ta yêu nhau?”
Doãn Tiểu Mạt bắt đầu nghi ngờ cô bé mười tuổi này cũng
là fan cuồng nhiệt của Ngũ Trác Hiên. Chẳng trách trên mạng
nói anh ta có mị lực phi thường hấp dẫn từ trẻ ba tuổi đến
cụ già tám mươi tuổi.
Lạc Lạc buông lỏng cảnh giác, mỉm cười nói: “Chị rất biết thưởng thức!”
“Cảm ơn lời khen.” Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ của
Doãn Tiểu Mạt, hết bị trẻ con khinh thường rồi lại được nó
khen ngợi.
“Chị dạy em cái gì?” Lạc Lạc hỏi.
“Toán, Văn, Anh đều dạy.” Dù thành tích mấy môn văn hóa của
Doãn Tiểu Mạt không quá xuất sắc nhưng dạy một học sinh tiểu
học đương nhiên không thành vấn đề.
Lạc Lạc đột ngột sổ ra một chuỗi tiếng Anh líu lô, lưu loát như nói tiếng mẹ đẻ.
Doãn Tiểu Mạt: “…”
Lạc Lạc thản nhiên nói: “Em sống ở Anh, mới về nước chưa đầy một năm.”
Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi.
“Em còn biết tiếng Pháp, tiếng Đức, chị muốn nghe thử không?”
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu lia địa.
Lạc Lạc giơ ra một tờ bài thi: “Đề này chị làm được không?”
Doãn Tiểu Mạt vừa nhìn thấy cái đề toán Olympic toàn quốc
thì hoảng sợ. Cô cắn bút một lúc cuối cùng vẫn đành bó tay,
nhụt chí nghĩ, lúc ôn thi đại học may ra còn giải được, bây
giờ thì chữ thầy toàn bộ đã trả thầy rồi. T__T
Lạc Lạc đoạt lấy chiếc bút, xoẹt xoẹt vài cái trên giấy
liền giải xong. Doãn Tiểu Mạt theo dõi quá trình cô bé làm
bài, cảm thấy vô cùng dễ hiểu, công thức vận dụng linh hoạt,
chặt chẽ. (Sah: *tự kỷ một giây*)
“Toán và tiếng Anh chị đều không bằng em, hay là chị dạy em Ngữ văn?” Lạc Lạc thăm dò.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Tiếng phổ thông em cũng nói tốt
hơn chị, chị nào dám!” Không phải là cô so đo với con bé, mà
là cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa giỡn. Cái nhà này
rốt cuộc là làm sao thế? Con gái mình thông minh như thế mà
còn phải thuê gia sư? Đi học lại chẳng đứng đầu lớp ngay ấy à.
Lạc Lạc đắc ý.
Doãn Tiểu Mạt nhấc túi xách lên định ra về thì đột ngột bị cô bé tóm lại: “Chị đi đâu?”
“Bỏ việc, về nhà chứ sao. Để mẹ em mời người khác tài
giỏi hơn chị về dạy em.” Cái nhà này Doãn Tiểu Mạt hầu hạ
không nổi! = =
“Đấy không phải mẹ em.” Lạc Lạc hét lên.
Mẹ kế ư? Doãn Tiểu Mạt bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Thảo nào mà cô bé tính tình lại kì quái như thế.
Lạc Lạc kéo Doãn Tiểu Mạt lại: “Đừng đi, chị khá hợp khẩu vị của em, em không muốn đổi người…” = =
“Sặc!” Doãn Tiểu Mạt nói, “Nhưng chị không dạy được cái gì cho em hết.”
Lạc Lạc vò đầu bứt tai nghĩ: “Hát?”
“Xin lỗi, chị ngũ âm bất toàn.” (Ý nói hát không hay, hát như đọc, như hét)
“Piano?”
“Sorry, chị không biết chơi.”
“Vẽ?”
Doãn Tiểu Mạt chợt giật mình: “Ờ cái này thì có thể.”
Lạc Lạc lật mặt sau tờ giấy thi, nói: “Nào, vẽ một bức cho em xem.”
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, rõ ràng là cô bé này kiên
quyết giữ mình lại, thế mà còn bày đặt kiểm tra tài năng
nữa.
Cô tiện tay nghuệch ngoạc mấy nét, vẽ một con thỏ rất sinh động trên giấy.
Lạc Lạc tròn mắt thích thú: “Em muốn học!!!”
Doãn Tiểu Mạt chế nhạo: “Khiến em tâm phục khẩu phục thật không dễ dàng.”
“Mọi người ai cũng có sở trường riêng, đừng tự coi nhẹ mình như thế chứ!” Lạc Lạc nói với vẻ bà cụ non.
Doãn Tiểu Mạt bật cười. Cô buông ba lô xuống, chống cằm suy
nghĩ, cô chưa từng dạy người ta vẽ bao giờ, vì cô cảm thấy cái này thuộc về tố chất, rất khó đào tạo.
“Em nghĩ xem muốn vẽ gì?”
Lạc Lạc không do dự liền lôi ra mấy bức ảnh trong ngăn kéo, nói: “Vẽ mẹ em.”
Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp chừng ngoài hai mươi, nhìn khuôn mặt có vài nét giống Lạc Lạc.
“Mọi người đều nói em giống mẹ.” Lạc Lạc lẩm nhẩm, “Nên bà ta rất ghét em.”
Dù Lạc Lạc không nói rõ là ai nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể
đoán ra cô bé ám chỉ tới người phụ nữ ngạo mạn lúc nãy.
Lòng cô chợt nóng như lửa đốt, vô cùng hào hiệp trượng nghĩa
mà nói: “Được, chúng ta bắt đầu từ vẽ mẹ em.”
Lạc Lạc cầm chắc cây bút vẽ, nghiêm túc học. Doãn Tiểu Mạt vừa phác thảo trên giấy vừa hướng dẫn: “Lạc Lạc, chị em mình thi xem ai vẽ giống hơn nhé.”
Lạc Lạc gật đầu: “Cô giáo Doãn, dù bây giờ em mới bắt đầu
học vẽ nhưng em tin chắc sẽ có ngày em vượt qua được cô.”
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé: “Cô giáo rất tin sẽ có ngày đó.”
Vẽ xong, Doãn Tiểu Mạt đưa cho Lạc Lạc xem tranh.
“Bao giờ chị lại t