
ẹ ôm lấy cô từ phía sau, mặt anh cập sát vào má cô. Cô
cảm thấy nhồn nhột, vì hơi thể nóng bỏng của anh , có điều cũng không muốn vùng
ra.
Hồi tưởng lại, đó là những hồi ức đẹp nhất của thời kỳ
sau hôn nhân, bất kể là tiếp xúc thể xác hay giao lưu ngôn ngữ cũng đều hòa hợp
hơn hiện giờ rất nhiều.
Còn bây giờ, cô thuận tiện lấy chân đá cửa tủ lạnh, đi
ngang qua Diệp Hạo Ninh, mắt vẫn không liếc nhìn.
Nhưng Diệp Hạo Ninh hiển nhiên không coi cô như không
khí, nói chậm rãi sau lưng:” Lại ăn thức ăn nhanh *à?”
* Chú thích: Mỳ gói, Khoai tây chiên, Harmbuger, được
xem là những thức ăn nhanh
“Ừ”, cô thuận miệng nói luôn: “Chưa ăn cơm tối”
“ Vậy lúc nãy em xuống nhà làm gì?”
Cô ngớ người ra, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt đẹp
trai đó, có lẽ là do ánh đèn, cô cứ cảm thấy biểu cảm của anh mơ mơ hồ hồ. Tim
cô đập nhè nhẹ, nhíu mày, cô hỏi: “Anh nhìn thấy gì rồi?”
Anh vẫn giữ nguyên ngữ khí sâu sắc khôn lường ấy, qua
loa hỏi ngược lại: “Tiếu Dĩnh, em sợ gì chứ?”
“ Tôi sợ gì nào?”
Cô cao giọng, dáng vẻ tự tin đứng thẳng, dường như làm
anh cảm thấy buồn cười, khẽ nhếch mép, chỉ nhìn cô rồi không nhắc lại nữa. Tựa
hồ không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt.
Cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào, con người này đã
vô tình tỏ ra cái điệu bộ hiểu rõ tất cả biểu cảm của cô, còn cô lại không nắm
rõ những cảm xúc vui buồn của anh. Cho nên mỗi lần có tranh chấp với anh, anh
dường như hội đủ tư cách coi thường cô, ngắm nhìn cô như nhìn một đứa trẽ ngỗ
nghịch.
Nắm chặt ngón tay một cách vô thức, nhưng rồi đột ngột
ý thức được trong tay cô đang cầm trái trứng, bóp nát thì lại rắc rối, thế nên
cô hít thở sâu, quay người bỏ đi, để không phải lộ ra vẻ thất thố.
Đường ống van dẫn khí của bếp chẳng biết là bị làm
sao, đánh lửa cả buổi cũng không bén lửa, cô kiên nhẫn thử lại đến lần thứ tư,
vẫn không được. Ngay lúc định tiếp tục thử lại, phía sau đột ngột có tiếng động.
Đến rất nhanh khiến cô không có thời gian phản ứng, liền bị người ta nắm chặt
lấy bả vai.
“ Có bệnh à” Tiếu Dĩnh thở chầm chậm, liền cắn răng ,
giơ tay đẩy anh ra.
Gương mặt Diệp Hạo Ninh gần sát mặt cô, gương mặt bình
tĩnh không nói lời nào, chỉ nhè nhẹ để tay cô cố định trước ngực rồi cúi thấp
người, mãnh liệt đặt lên cô một nụ hôn.
Như dự liệu, cô phản kháng rất mãnh liệt, nhưng đôi
môi mềm mại ấm áp hòa với vị ngọt của mật ong cùng với xúc cảm tuyệt vời này
khiến anh khó có thể buông ra được.
Anh tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt hơi tối lại, im
lặng nhưng không để sự kháng cự ngăn trở một nụ hôn sâu.
Tiếu Dĩnh có chút bất ngờ, bởi lẽ họ đã lâu rồi không
hôn nhau. Một tháng ? Hay là hai tháng? Hay là lâu hơn thế nữa, vốn dĩ tưởng
rằng giữa hai người sớm đã không còn hứng thú gì với nhau nữa, thế nhưng lúc
này mới phát hiện hóa ra cảm giác này vẫn còn rất quen thuộc.
Cô bất giác nới rộng khớp hàm, quấn vào lưỡi của anh,
mùi rượu mát lạnh cùng với hơi thở của Diệp Hạo Ninh hòa quyện vào nhau, có
chút cay cay, lại nghẹt thở. Theo tiềm thức cô nhíu mày, muốn trốn tránh liền
bị anh vặn chặt sau gáy, không thể nào cử động được.
Người này đã trở nên thô bạo thế này từ lúc nào vậy!
Cô mơ màng nghĩ, đầu óc cô càng lúc càng nặng trịch, có lẽ vì thiếu oxy hoặc do
mùi cồn phảng phất của rượu mà ra. Cuối cùng, gạt bỏ những dòng suy nghĩ, trọng
lực toàn thân dường như ngã về phía thành bếp bằng đá cẩm thạch và cánh tay
anh, đá cẩm thạch cứng như vậy, làm đau cô, cô cũng bất chấp, chỉ sợ mất sức
đứng không vững thôi.
Mãi đến khi Diệp Hạo Ninh chịu dừng lại, cô vẫn cứ như
còn đang ở trên mây, chỉ nghe tiếng anh nói bên tai:” Về nhà với anh”!
Cô vẫn đang thở hổn hển, có phần hơi sửng sốt, dường
như không kịp phản ứng lại.Thế nhưng, biểu cảm này của cô lại làm Diệp Hạo Ninh
một lần nữa tức điên lên,dù biết rõ rằng lúc này tâm trí của cô chưa kịp hoàn
hồn nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ lạnh lùng,khóe môi nhìn như đang cười, giọng
điệu hoàn toàn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Em không phải đã quên là mình còn có nhà
chứ?”
Cũng không đợi cô trả lời, liền buông tay quay người
bước đi nhanh, bỏ mặc cô mất trọng tâm nghiêng ngả về phía sau. Cuối cùng, tấm
ván cửa đánh cái rầm sau lưng, rung đến mức căn phòng trống không dường như vẫn
còn tiếng vọng lại.
Thân thể Tiếu Dĩnh cũng rung chuyển theo, sau đó quát
ầm lên: “ Đồ thần kinh!”. Sau đó cô đứng thẳng người mở vòi nước, thấm nước
lạnh lau đôi môi, như thể để nguôi nguôi cơn giận.
Thật ra Diệp Hạo Ninh chỉ là đi xuống lầu, nhất thời
chưa rời khỏi đó, anh vẫn ngồi trong xe hút điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên vẫn
thấy ánh sáng vọng ra từ khe cửa sổ.
Thì ra đó không phải là ảo giác, thì ra có một người
như thế thật, có thể khiến Tiếu Dĩnh khi gặp mặt giọng điệu đã trở nên mất tự
nhiên, cuối cùng thì vội vã bỏ chạy, cơ hồ là vội vã chạy trốn. Hệt như đứa trẻ
khi bị đánh bại, rõ ràng là đã thua rồi, nhưng vẫn không chịu là mình thua, vẫn
cố tỏ ra bộ mặt và dáng vẻ có bỏ chạy cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Kỳ thật cô chỉ là một đứa trẻ, tính tình cố chấp lại cứng đầu, trước đây