
ng cốt ê ẩm. Khi tỉnh lại đã thấy
một gương mặt đầy lo âu, giống như bị phóng to lên vậy, bởi vì khuôn mặt đó ở
kề sát với mặt cô.
Cô có chút kinh ngạc, liền mỉm cười quả quyết là mình
không sao cả. Diệp Hạo Ninh bán tín bán nghi nhìn cô một hồi lâu mới yên tâm
nhưng sắc mặt lại biến chuyển ngay lập tức, đứng thẳng dậy trầm giọng nói. “ Em
bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không để ý gì hết vậy! Em không biết mình có bệnh
tụt huyết áp sao? Chỉ 1 con chó con mà chơi vui đến như vậy, đến mức em quên cả
ăn cơm sao?”
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh gần như nổi giận lôi
đình như thế, vậy mà cô k cảm thấy sợ sệt gì, chỉ cảm thấy hay hay bởi lẽ Diệp
Hạo Ninh thường ngày luôn luôn bình tĩnh ung dung, tựa hồ thái sơn có sụp thì
mặt cũng không biến sắc.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân có chút cảm giác thành
công, thế là yên lặng đợi anh trút xong cơn giận, cô cong môi nói: “ Hóa ra lúc
anh nổi giận cũng vẫn rất là đẹp trai”
Khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ đấy là chuyện
hiển nhiên. “ Chứ gì nữa, cái này còn cần em nói nữa sao!” Lúc đó cô cười
nghiêng ngả rung cả giường.
Thế nhưng sau đó không lâu, Diệp Hạo Ninh vẫn đem cho
đi chú chó Foc giống thuần xinh đẹp mới mua được vài ngày. Lý do là vì muốn dạy
cô một bài học. Quả thật anh coi cô như đứa trẻ vậy.
Lần này, không có Diệp Hạo Ninh ở đây , Tiếu Dĩnh
không biết có nên thấy là mình may mắn hay không, chứ nếu không có khi ngay cả
bồn tắm cũng bị anh ta dỡ bỏ luôn ấy chứ!
Thay quần áo xong xuống nhà mua đồ ăn tối, cô phát
hiện ra rằng đột nhiên cô có chút gì đó nhớ anh ta, nhưng lại không mang theo
điện thoại. Thực ra dù có mang theo cô cũng chưa chắc sẽ gọi điện cho anh. Lúc
này đây chắc là anh đang ở quán ăn, nói không chừng còn có người đẹp tháp tùng bên
cạnh.
Cơ hồ vì trời quá nóng, mọi người chả ai thích đi ra
ngoài , dưới chung cư yên tĩnh đến đáng sợ , chỉ sót lại âm thanh tạp của côn
trùng.
Tiếu
Dĩnh cầm ví tiền lẻ mới đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, người đàn ông
đứng trước mặt cách cô không xa, dưới ánh đèn đường vẫn là gương mặt thanh tú
nho nhã ấy, cũng vẫn là dáng người mảnh dẻ ấy. Anh cười mỉm và nói. “Tiểu Dĩnh,
đã lâu không gặp”.
Tiếu Dĩnh cầm ví tiền lẻ mới đi được vài bước thì đột
ngột dừng lại, người đàn ông đứng trước mặt cách cô không xa, dưới ánh đèn
đường vẫn là gương mặt thanh tú nho nhã ấy ,cũng vẫn là dáng người mảnh dẻ ấy .
Anh mỉm cười và nói.
“Tiếu Dĩnh, đã lâu không gặp”
Nhưng Tiếu Dĩnh không sao cười nổi, cứ đứng ngây người
ra nhìn, đến khi người ấy chầm chậm tiến lại gần mới mở miệng nói. “ Xin chào”.
Giọng điệu có chút khó hiểu.
Ngốc quá! Cô thầm rủa mình nhưng vẫn không thể kiểm
soát được con tim đang thổn thức, dường như nó đang đập rất nhanh, từng hồi
từng hồi, va đập rối loạn trong lồng ngực, đau đớn mơ hồ.
Trần Diệu! Một Trần Diệu cách biệt hai năm chín tháng,
cuối cùng cũng đã quay về trước mặt cô với nụ cười và hơi thở ôn hòa quen
thuộc. Dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi, giống như chỉ vừa mới chia
tay nhau ngày hôm qua thôi vậy.
“ Không phải là đi họp lớp sao?” Một lúc sau cô mới
nghe thấy giọng nói của mình, đã có vẻ khá hơn một chút, chí ít là đã hồi phục
được tám chín phần.
“Vậy còn em?” Trần Diệu hỏi ngược lại. “Sao em không
đi?”
Cô thầm nghĩ: Điều này còn phải hỏi nữa ư?
Dường như anh đọc được hết tâm tư của cô, một nụ cười
tự giễu hiện lên trên môi anh. “Thật ra người anh muốn gặp không nhiều đâu!”.
Ngữ khí chân thành cùng cặp mắt sáng long lanh ấy khiến Tiếu Dĩnh bất chợt nhớ
lại một đêm của nhiều năm về trước, anh và cô cùng nằm trên bãi cỏ, đột nhiên
anh quay đầu sang nhìn cô, trong nháy mắt khiến tất thảy ánh sáng xung quanh
bỗng chốc trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Thật đáng buồn! Chẳng phải là đã quên tất cả rồi sao,
cớ sao lại tự mình sa vào những hồi ức đã qua chứ?
Tiếu Dĩnh cảm thấy lo sợ,dường như cô đang quay trở
lại thời kỳ những ngày tháng đen tối ấy, ngày nào cũng chỉ có hồi ức, chỉ biết
đến kỷ niệm, dường như ngoài hít thở ra thì ký ức là sức mạnh để cô cố gắng
tiếp tục cuộc sống.
Cô lại bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, dù trước khi
ra khỏi nhà đã uống ly nước mật ong nóng, nhưng vẫn đói hoa cả mắt. Tiệm thức
ăn nhanh nằm ngay phía ngoài cửa lớn chung cư, cô đã dõi mắt nhìn từ xa nhưng
cô lại không dám tiến về phía trước. Trần Diệu đột ngột xuất hiện trước mặt cô
như một rào cản ngăn cách mọi thứ, thậm chí cả không khí cũng trở nên loãng ra.
Cô lặng lẽ xiết chặt bàn tay, nghĩ thầm, vẫn còn may,
vẫn còn đường rút lui.
“Tiểu Dĩnh …..” thấy cô nãy giờ vẫn không có phản ứng
gì, anh bất chợt thay đổi tên gọi của cô, chỉ có điều những lời đằng sau ấy
chưa kịp nói ra thì người con gái im lặng phút chốc đã quay đầu bỏ đi.
Dường như là chạy trốn trong tuyệt vọng.
“ Tiểu Dĩnh!” Anh đuổi với theo cô vài bước, đưa tay
giữ chặt lấy tay cô.
Anh cảm nhận được rất rõ cô đang run rẩy, ngón tay thả
lỏng ra, thật ra anh không dùng nhiều sức đến thế, vốn không thể làm nào làm
đau cô, chỉ là phản xạ trong tiềm thức của anh mà thôi.