Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

h .

Có lẽ là đã từng hoặc có lẽ là vẫn tồn tại

Con tim cô lúc này như bị kiến chích nhè nhẹ. Có chút

hiếu kỳ tò mò, nhưng thật ra nhiều hơn thê vãn là cảm giác không từ ngữ nào

diễn tả được, có thể cảm giác đó là ghen tuông chăng.

Rốt cuộc là mối tình sâu đậm đến mức àno mà có thể

khiến cho Diệp Hạo Ninh cất giữ đồ cũ của người khác như một bảo vật sưu tầm

chứ?

Thế nên cả buổi chiều sau đó Tiểu Dĩnh thẫn thờ, phản

ứng làm việc và nói chuyện so với thường ngày như lỗi đi nửa nhịp

Lúc sau Diệp Hạo Ninh ngạc nhiên hỏi :"Em làm sao

vậy?"

Cô nhìn chăm chăm vào kênh thời sự CCTV trước giờ vỗn

không ưa thích gì, cơ hồ xem nghiền ngẫm rất ngon lành, một lúc sau mới quay

đầu lại, thần sắc bình thản nói :"Không có gì"

Anh lịc liếc nhìn cô hoài nghi, rồi đứng dậy đi tắm.

Không lâu sau, trông thấy anh thò đầu ta, nhíu mày hỏi

:"Tiểu Dĩnh em thật sự thích sữa tắm mùi bạc hà à?"

"Ừ", cô di chuyển ánh mắt từ tivi, nói

:"Lần trước dùng hết rồi, thế nên buổi trưa em vào siêu thị mua một chai

mới, vẫn cùng một nhãn hiệu", rồi lại hiếu kỳ hỏi :"Có gì không anh?

Không phải xưa nay vẫn dùng đấy sao?"

Anh dừng một lát mới lạnh nhạt nói :"Anh ghét mùi

bạc hà"

Cô lại càng kinh ngạc hơn :"Thế mà anh trước giờ

vẫn dùng, với lại mùa hè dùng mùi bạc hà cũng tốt mà, mát mẻ và sảng

khoái"

"Nhưng mà mùa đông em cũng mua hàng loạt về"

Cô trông thấy khóe mắt anh khe động đậy, dường như

toát ra dáng vẻ như không thể nhượng bộ thêm được nữa. cô bất giác không hiểu

nổi từ khi nào anh bắt đầu chấp nhặt những việc nhỏ nhặt như vậy? thế là khẽ

nhíu nhíu mày :"Vậy thì coi như em thích đi. Em thích mùi bạc hà mát lạnh

trên cơ thể đàn ông"

Diệp Hạo Ninh rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ nhìn cô,

xoay người đóng cửa lại

Kết quả là 10 phút sau đó, cô lại bị xúc động trước

dât thần kinh mẫn cảm của anh lần nữa

"Bộ đồ ngủ của anh đâu?"

"Giặt rồi"

"có mấy cái đều giặt hết cả rồi sao?"

Cô liếc nhìn nửa thân trên cởi trần đứng trong phòng

tắm , bất giác thở nhẹ :"Em chẳng chuẩn bị một bộ mới phơi trên giá treo

đồ đó sao, anh không thấy à?"

Nào ngờ anh vẫn cứ lạnh nhạt nói :"Màu trắng, anh

không thích"

"Đồ ngủ màu trắng lại chẳng có mùi bạc hà, tại

sao anh lại không thích chứ?"

Anh dường như có chút ngạc nhiên, nhướn nhướn màt mày

:"Hiếm khi thấy phản ứng của em mau lẹ như thế". Lại lập tức nói

:"Đã không thích thì hình như không cần thiết phải có lý do"

Làm thế nào mà con người này lại có lúc trông như đứa

trẻ vậy chứ? Cả buổi chiều cô đã không vui, lúc này cũng không khỏi tức giận,

thế là hạ quyết tâm đối đầu với anh :"Nhưng em thấy cũng được mà, không

thích mặc thì anh khỏa thân đi"

Diệp Hạo Ninh tư thế mệt mỏi đứng tựa vào bên cửa,

dừng lại trong chốc lát, mới đột ngột cười rộ lên :"Không phải là em thích

nhìn đàn ông mặc áo ngủ măuf trắng đấy chứ?"

Cô như trong nháy mắt đã bị đả kích trúng chỗ dâu, bất

giác sững người, ánh mắt ảm đạm u tối, giọng điệu càng thê thảm hơn :"thế

thì sao nào?"

Cô cảm thấy hôm nay anh như cố kiếm chuyện, dứt khoát

léo lất chiếc gối ôm vào trong lòng, không thèm để tâm đến anh.

Một lsuc sau, nghe thấy tiếng Diệp Hạo Ninh từ từ vọng

lại, dường như phảng phất nụ cười ngạo nghễ, nhưng không để người khác cảm nhận

được anh đang thực sự vui vẻ.

Anh noi :"Tiểu Dĩnh, hóa ra nah không biết rằng

em có quá nhiều chấp nhặt về sở thích và yêu cầu về đàn ông như thế". Rên

hừ hừ một tiếng, sau đó nhặt lấy quần áo đáng phơi trên ban công ném ngay vào

máy sấy.

Thời sự buổi tối đã hết, tivi phát ra giai điệu quen

thuộc

Nhìn vào những dòng chữ phụ đề chạy lướt qua, nhưng cô

không tài nào nắm bắt được tin tức thời sự nào. Trong khoảng khắc đó, Tiểu Dĩnh

chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, không phân biệt được rõ vì dĩ vãng đã xa

hay vì chuyện mới phát hiện buổi chiều, trầm mặc một lúc lâu, cô cuối cùng

:"Cả hai đều như nhau cả thôi". Bởi lẽ vì chiếc cằm chống vào chiếc

gối nên âm điệu có chút buồn buồn lại vì khoảng cách xa như thế, cô cũng không

biết Diệp Hạo Ninh có nghe thấy không

Tiểu Dĩnh sau này suy ngẫm, có lẽ vậy, mỗi người đều

có một bí mật, cô cũng không phải ngoại lệ, anh cũng càng không phải



Tiểu Huệ cùng tiểu bảo bối vốn định ở lại thành phố B

hai ngày, nào ngờ gia đình lại có việc đột xuất, sáng sớm thứ bảy anh rể Thi

Thiếu Quân gọi điện thoại đến giục chị nên chị đành phải đổi lại chuyến bay.

Bởi lẽ vừa đúng cuối tuần, Diệp Hạo Ninh lại chưa xuất

hiện, thế nên Tiểu Huệ trước khi rời khỏi phòng không khỏi dặn dò thêm dăm ba

câu :"...Hai đứa cứ như vậy, mỗi người một thành phố thế này, cứ như vậy

mãi không được đâu. Người đang yêu còn biết là không thể sống xa cách nhau quá

lâu, huống hồ là người đã có gia đình". Vì thế chị khuyên Tiểu Dĩnh

:"Dọn về nhà sống đi em, đừng nông nổi nữa"

Tiểu Dĩnh cảm thấy hơi phiền :"Sống ở đây nông

nổi sao chị? Anh ấy có sự nghiệp của anh ấy, em cũng cần có công việc của em

chứ"

"Công việc ở đâu mà không kiếm được chứ? Cứ nhất

thiết phải trúc trắc thế này sao?"

"Chị à" giọng điệu Tiểu Dĩnh cuối cùng dị


Teya Salat