
g tay bóc tôm đột nhiên anh quay đầu sang
nói khẽ: ” Ăn vừa thôi, không lại dị ứng đấy.” âm thanh rất nhẹ, hơi thở qua
tai cô nhẹ nhàng làm rung những sợi tóc tơ, có cảm giác buồn buồn run rẩy nhẹ
nhàng và từ từ ngấm vào làn da sau cổ rồi nhanh chóng lan toả đi.
Thế mà chỉ mới lúc trước thôi cô rõ ràng thấy anh đang
bàn luận với các bạn về chính sách mới nhất của chính phủ, điếu thuốc cháy trên
tay, dáng vẻ rất chăm chú.
Cô cho rằng anh không nhìn cô lấy một lần.
Thế nên trên đường về nhà sau bữa ăn, đột nhiên cô
hỏi: “Diệp Hạo Ninh, khả năng làm nhiều việc một lúc của anh luyện tập được bao
lâu rồi?”.
Diệp Hạo Ninh đang lái xe, liếc mắt nhìn sang cô với
vẻ mặt chẳng có biểu hiện gì, không trả lời.
Cô cũng cảm thấy mình thật là vô vị, liền im lặng, tựa
đầu vào cửa kính, nhìn mông lung vào cảnh vật ngoài xe đang từ từ lùi dần về
phía sau.
Một lúc sai, cô lại nhớ ra: ” Đám cưới Trương Bân cuối
tháng mười, có lẽ em không về dự được.”
Diệp Hạo Ninh vẫn nhìn phía trước hỏi: ” Tại sao?” “Có
thể là phải đi công tác ngoại tỉnh, nếu như thời gian trùng như thế thì chẳng
còn cách nào khác.?”
” Em luôn lười như thế, làm sao mà lại chọn việc làm
kiểm toán chứ?” Diệp Hạo Ninh dường như chỉ là buột miệng nói ra, nhanh nhẹn
quay vòng vô lăng, chiếc xe rẽ vào con đường lớn bên cạnh.
Tiếu Dĩnh cảm thấy kinh ngạc, vì từ khi chuyển tới
thành phố B, thực ra cô chưa từng bao giờ chủ động nói với anh cô đang làm công
việc gì.
“Ai nói với anh em đang làm kiểm toán?”
Diệp Hạo Ninh khẽ nhếch mép, yên lặng một lúc mới nói:
” Trương Bân dự định đi du lịch kết hôn, nhung bố mẹ hai bên đều không đông ý,
thế nên sẽ làm tiệc cưới ở đây, có lẽ là phải hai đến ba bữa, chắc mất khoảng
hai ngày. Nếu đến lúc đó em không thu xếp được thời gian thì thôi vậy.”
” Làm to thế cơ à? Cô cười, ” Phiền phức lắm, thế thì
họ sẽ mệt lắm đấy.” Anh nói: ” Ừ.Chắc là chẳng có ai đơn giản như chúng mình.”
Đám cưới của họ hai năm trước thật không thể đơn giản
hơn được nữa. Với đề nghị của cô, chỉ mời họ hàng lớn tuổi hai bên ăn cùng nhau
bữa cơm, mặc dù là thuê hết cả phòng tiệc lớn của khách sạn sang trọng nhất,
nhưng cũng chỉ đặt có năm bàn tiệc. Không gửi thiếp mời, cũng không nhận quà
mừng, thậm chí một thời gian dài sau đám cưới nhiều người vẫn nghĩ Diệp Hạo
Ninh là một anh chàng độc thân.
Lúc này Tiếu Dĩnh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh đèn
hai bên lướt qua khuôn mặt quá đẹp của Diệp Hạo Ninh, dường như thấy đuợc vẻ
khác lạ trong ánh mắt anh, như đang tự cười bản thân mình. Cô nói ngay: ” Không
phải là bây giờ anh đang hối hận đấy chứ? Cảm thấy lúc đấy làm quá đơn giản,
làm hỏng mất địa vị của anh?”
Diệp Hạo Ninh không nói gì, ánh mắt u tối, hình như
đang suy tư.
Cô lại nói:” Em cứ nghĩ là anh cũng không thích phiền
phức. Làm tiệc to như thế thật tầm thường. Tiếp đón thật mệt mỏi, nhất là chú
rể, ai mà chẳng bị chuốc cho say mèm? Cuối cùng thì nôn hết cả ra mà vẫn phả
tiếp tục uống.”
” Anh không nói là hối hận.” Cuối cùng anh cũng chịu
mở mắt nhìn cô, ngừng một lúc, môi anh mấp máy, giọng nói có một chút khinh
mạn, ” Anh rất cảm động, em đã lo lắng cho anh đến thế.”
Nếu bỏ qua giọng điệu chế giễu cuối cùng của Diệp Hạo
Ninh thì thực ra cả buổi tối nay của hai người cũng khá ổn. Kỳ thực họ đang ở
trong giai đoạn chiến tranh lạnh, lúc này đây , cũng không thể yêu cầu gì quá
cao được.
Tiếu Dĩnh tâm trạng chợt tốt lên nên cũng không so đo
tính toán gì với anh nữa, về đến nhà liền đi tắm, rồi lấy một lon coca ung dung
nhàn nhã ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem tivi.
Cầm điều khiển bấm một hồi , rồi cũng tìm được một bộ
phim truyền hình tình cảm nhiều tập nước ngoài. Vừa lúc đó, Diệp Hạo Ninh từ
phòng ngủ đi ra, liếc nhìn một cái liền hỏi: ” Cái này thì có gì hay ho đâu.”
dường như có một chút khinh khỉnh.
Tiếu Dĩnh mặc kệ anh, chăm chú cười theo những người
trong tivi. Gần đây cô đang theo dõi bộ phim này, dù chẳng có những pha đánh
đấm nguy hiểm, cũng chẳng có những âm mưu đen tối, những tình tiết đơn giản nhẹ
nhàng chính là liều thuốc tốt
để giải toả những áp lực tinh thần.
Diệp Hạo Ninh cũng ngồi xuống ghế và hỏi: ” Lúc nào em
về thành phố B?”
Vì chương trình tivi không đúng sở thích của anh ta,
nên bắt đầu đuổi người à? Tiêu Dĩnh ngẩn người một lúc, đang định thật thà trả
lời thì chợt nghĩ ra, đây cũng là nhà của cô cơ mà.
Liền quay mặt lại, vừa lúc nhìn thấy Diệp Hạo Ninh cúi
đầu châm thuốc lá, bật lửa ” tách” một tiếng gọn gàng, ngọn lửa màu lam bùng
lên, cô chợt nhíu mày kêu lên: ” Em không muốn hít khói thuốc đâu!”
Diệp Hạo Ninh chợt ngẩn người, nhìn cô một lúc, cuối
cùng cũng dập điếu thuốc vừa châm đi.
Cô đi đã quá lâu và anh hầu như đã quên những điều cô
cấm kỵ
Thực ra cũng đã quá lâu rồi không gặp mặt, còn cái
dáng vẻ của cô lúc này nữa. Đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt thanh khiết,
rõ ràng là không vừa ý, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo và hống hách.
Trước kia chẳng có ai dám quản lý anh cả, nhất cử nhất
động của anh ai cũng không có ý kiến. Chỉ có cô l