
ay chăn ga
gối đệm là được. Lúc cô làm những việc này, Diệp Hạo Ninh đang ở trong phòng
khách, âm thanh tin tức ti vi phát ra thật nhỏ, anh dường như theo dõi rất chăm
chú, đối với cử động của cô, chẳng những không dị nghị mà đến nhìn cũng không
thèm nhìn một cái.
Tiếu Dĩnh cũng cảm thấy là lạ, bởi vì trước đây anh
rất hiếm khi xem ti vi. Làm sao mà chỉ mới có 1 tháng lại đột nhiên đổi tính
rồi? Kết quả là đợi đến khi ra ngoài, mới phát hiện anh đã ngủ rồi. (Ve: haiz,
chị ơi, lúc người ta trống vắng thường hay bật tv lắm, chả để làm gì, cốt nghe
cho có tiếng người thôi)
Lần này thì đúng là ngủ thật sự, ngực phập phồng thở
đều đều, chỉ có điều do tư thế nằm không đúng, một nửa đầu nghiêng sang một
bên, bàn tay buông thỏng xuống sofa, cho nên cũng không thoải mái lắm, chân mày
chau lại, trước trán vài dải tóc đen rũ xuống.
Rõ ràng là tự xưng đi nghỉ phép, kết quả lại trốn ở
nhà nằm ngủ, một Diệp Hạo Ninh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng phải cuộc sống giải trí của anh rất là phong phú
đa dạng đó sao? Lại vừa ăn cơm, vừa chụp hình, lần lượt thay đổi nữ nhân vật
chính, quả thật vô cùng xuân sắc. Thời gian hiện giờ tốt như thế, sao lại ở nhà
lãng phí đi chứ?
Tiếu Dĩnh cũng không biết mình bị làm sao nữa , nhìn
dáng vẻ anh an phận như vậy, lại cảm thấy không cam tâm, thế là giơ tay lay
anh. “Dậy, dậy đi!”
Anh cứ như bị kinh ngạc, rất nhanh liền cử động, mở
mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa,
“Làm gì vậy?” Âm điệu hơi khàn khan, như vẫn còn ngái
ngủ. Kỳ thực cô cũng không biết muốn làm gì, vẫn giả bộ cười: “Mặt trời sắp
xuống núi rồi, nhắc nhở anh thôi, chứ không lại lỡ hẹn buổi tiệc”
Anh liếc nhìn cô một cái, lập tức nhắm mắt lại, dường
như cảm thấy cô thật sự vô vị , thấp giọng nói: “Anh không có tiệc tùng” .
Trông dáng vẻ thật sư giống ngủ không đủ giấc.
“ Không hẹn hò với người đẹp sao? Em nói nhé, kỳ thực cô gái lần trước gặp
trong thang máy thực là xinh đẹp. Lại còn người trong bức ảnh nữa, phục cổ lại
đầy ý vị.” Tiếu Dĩnh nghiêng đầu ngừng lại suy nghĩ cẩn thận, còn gì nữa không?
Gần đây trong những tin tức nghe được hay thấy được còn gì liên quan đến những
viền hoa *của anh nữa không?
Chú thích: *Viền hoa: ý nói những cô gái làm nền cho
Diệp Hạo Ninh.
Có lẽ suy nghĩ quá nhập tâm, cho nên đến khi cô lơ
đãng quay đầu lại, đột nhiên bị giật mình. Diệp Hạo Ninh không biết từ lúc nào
đã mở mắt. Khóe mắt sâu đen thẳm đang đối diện với tầm mắt của cô: “Thế thì
sao?” Anh nhìn vẻ kinh ngạc của cô, khẽ nhếch mép, dường như mỉm cười:” Em cũng
để tâm ư?”
“ Đương nhiên là không!” Cộ ngẩng mặt lên, thanh âm
trong trẻo: “Em thật tình nhắc nhở anh, lỡ cuộc hẹn thì không hay”
Anh mân mê khóe miệng khẽ hừ một tiếng, trước khi đứng
lên đột nhiên hứng chí nhéo nhéo vào má cô rồi tình cờ cười rộ lên: “Em thật có
trách nhiệm “ tuy là khích lệ nhưng thật ra lại giống như đối đãi với trẻ con
vậy, một thái độ qua loa miễn cưỡng lại phảng phất châm biếm trêu chọc, sau đó
đầu không ngoảnh lại đi về phía phòng để quần áo.
Năm phút sau quay trở ra, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn giữ
nguyên tư thế ban đầu, ngồi xổm trên ghế sofa với vẻ mặt đầy thất bại cứng nhắc
còn Diệp Hạo Ninh tâm trạng trái lại rất tốt. Cuộc thăm dò lúc nãy, càng giống
như đang ghen tuông. Kỳ thực Diệp Hạo Ninh trước nay không thích phụ nữ có biểu
hiện này, nhưng lúc này đây đổi lại là Tiếu Dĩnh, anh phát hiện ra bản thân
mình thật sự hoàn toàn hưởng thụ.
“ Đi thay quần áo đi!” Anh dừng lại ngay bên cạnh, bỏ
qua ánh mắt thăm dò của cô, tâm trạng đặc biệt tốt: “Đi ra ngoài ăn cơm”
Tiếu Dĩnh lại nghĩ, con người này chẳng lẽ không áy
náy sao? Hay là không nên cảm thấy thẹn quá hóa giận ư?Làm thế nào mà bây giờ
khuôn mặt lại hóa ra vui vẻ hòa nhã thế kia chứ? Cứ như là quét sạch cả buổi
chiều mây mù u ám.
“Không đi” Cô nói giọng quả quyết kiên định, thuận
tiện đứng dậy.
Nào ngờ ngồi lâu quá, chân trái bị tê, suýt chút nữa
thì té nhào.
Chỉ là suýt chút nữa thôi, bởi lẽ Diệp Hạo Ninh đã
nhanh tay lẹ mắt nâng đỡ, mới không đến mức phải quỵ xuống.
Diệp Hạo Ninh đỡ lấy cô, nói: “ Nhà không có thức ăn
nhanh đâu!”
“ Em biết …..” Cô âm thầm rút lại khẩu khí, một cảm
giác ê ẩm tê dại ở phía đùi cứ nhanh chóng lan tỏa ra, tựa hồ như kiến cắn kim
đâm, thật sự không thoải mái chút nào.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, ngữ khí hơi đông cứng: “ Dù
gì cũng không thấy đói” trong lòng không khỏi tán thưởng một phen. Con người
này quả là móc treo quần áo bẩm sinh, bất luận là ăn mặc chỉnh tề hay là thoải
mái cũng đều toát ra một vẻ thư thái hào phóng.
Diệp Hạo Ninh mặc áo sơ mi vải lanh, màu xám nhạt phổ
biến nhất, lại có thể khiến cả thân hình anh tuấn tú cao ráo, bên cổ tựa hồ
phảng phất mùi thơm của gel tắm, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng bên chóp
mũi, cô quay đầu sang chỗ khác, cử động ở chân trái, chỉ nghe anh nói với cô:”
Trương Bân cùng vợ sắp cưới mời cơm”
Cô sửng sốt: “Anh không có nói trước với em” ,lại hoài
nghi, “ Với lại, chẳng phải đã nói là không có tiệc tùng sao?”