
g, mặt mày dãn ra dẫu cho ngày thường có vô vàn điều không
thoải mái. (ve: tưởng tượng, hình dung..chẹp, tại chị nên chuyện anh không
thoải mái mới nhiều thế đấy = =)
Về điểm này, Tiếu Dĩnh không khỏi không thừa nhận, cho
dù là đang ngủ say, tư thái của anh vẫn mang chút gì đó ung dung tao nhã, với
người bên cạnh quả thật rất có sức hấp dẫn.
Cô nghĩ mình cũng đã quen rồi, nhưng lúc này vẫn bất
giác đứng trước cửa ngây người ra, rồi mới đắn đo cân nhắc, tối nay phải ngủ
ngoài phòng khách hay là ở khách sạn thì tốt hơn đây?
Có lẽ do cô đột ngột xoay người quá nhanh, rốt cuộc
vẫn phát ra tiếng động, cơ hồ là một giây sau, cô nghe thấy âm thanh đột ngột
từ phía sau vang lên: “Định đi đâu thế?”
Diệp Hạo Ninh vẫn không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn
cô, trong khóe mắt sâu và đen ấy ánh lên ánh sáng trong, vốn dĩ không hề có nửa
phần lim dim buồn ngủ. Cô thiếu chút nữa hoài nghi vừa rồi anh rốt cuộc có đang
ngủ hay không nữa.
Cô dừng lại, mới mở miệng: “Thư ký chẳng phải đã nói
anh không có ở thành phố sao? Cả điện thoại cũng ném cho cô ấy cầm”
“ Thế nên em mới chịu trở về?”
Giữa họ cơ hồ vẫn luôn luôn là như vậy, vấn đề này nối
tiếp vấn đề khác, chính là không chịu đối mặt, nói chuyện và trả lời, lúc mới
bắt đầu và sau lúc bắt đầu đã không giống nhau. Mà lúc mới bắt đầu là như thế
nào vậy? Dường như vì đã cách đây quá lâu, cô đột nhiên nhất thời chẳng thể nhớ
ra , chỉ còn sót lại bóng dáng mơ hồ, mơ hồ cảm thấy như thế sẽ khiến con người
hoài niệm về những điều tốt đẹp.
“ Em về thăm bố mẹ” cuối cùng vẫn là nói với anh:
“Thuận tiện em lấy thêm vài thứ!”
Diệp Hạo Ninh vẫn dáng vẻ biểu cảm bình tĩnh kiên định
khôn lường , lại nhìn cô, lúc này mới đứng dậy, đi một mạch xuyên qua phòng ngủ
, lướt qua người cô, thẳng đến tủ lạnh lấy nước khoáng uống.
Tiếu Dĩnh cũng thấy khát, rõ ràng là không ở lâu trong
phòng lạnh, nhưng dường như đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, vì thế cũng đi qua,
xoay người nhìn trong ngăn lạnh lại có vài lon coca-cola .
Cô hỏi:” Anh mua à?” bởi vì trước lúc cô rời đi, cô
nhớ rõ ràng đã uống hết rồi.
Diệp Hạo Ninh đứng cạnh tủ lạnh cúi đầu “Ừ” một tiếng,
đến cả nói nhiều hơn một từ cũng cảm thấy như mất kiên nhẫn.
Cô cũng đứng thẳng người, nhưng không nhìn anh, chỉ
nói:” Hôm nay mẹ còn nói, anh lâu rồi không có đến đó!” Cô dừng lại, thấy anh
không trả lời, cũng không để tâm, chỉ cần truyền đạt tinh thần của mẹ chồng đại
nhân là được rồi.
“ Hồi trưa mẹ kêu dì nấu cả một bàn thức ăn, cứ tưởng
anh sẽ xuất hiện cùng em”.
Thế là lẽ đương nhiên cô trở thành đối tượng duy nhất
để gặng hỏi, hơn nữa ngay cả người đỡ lời cũng không có. Từ nhỏ vốn đã không sở
trường nói dối, kết quả là cả bữa cơm chỉ cảm thấy vất vả khác thường, cũng
không biết trong lời nói dối vô số lỗ hổng, có lẽ đã bị sự minh mẫn của mẹ
chồng tóm được, nhìn ra manh mối.
Diệp Hạo Ninh nhướng nhướng mày:” Ngàn dặm xa xôi, em
thật hiếu thuận!” Ngữ khí bình thản, nghe không ra là khen hay chê.
Cô sớm quá quen với việc này, xoay người không để ý gì
đến anh.
Diệp Hạo Ninh vẫn đứng ngay tại chỗ, cụp mắt xuống,
bắt gặp lọn tóc tơ đen phía sau cái gáy trắng nõn nà của cô , vòng cung tuyệt
đẹp, dường như lại phảng phất hương thơm nhè nhẹ chầm chậm lan tỏa theo chuyển
động của máy điều hòa.
Anh mân mê nhè nhẹ khóe môi, lùi về sau hai bước, lại
thoáng nhìn thấy hành lý của Tiếu Dĩnh đặt cạnh sopha, ánh mắt bất giác tối
lại, trầm mặc hồi lâu, giọng trầm mở miệng nói: “Nếu thiếu cái gì, cứ trực tiếp
mua, đem tới đem lui, không thấy phiền toái sao?” Anh cười cười, nhiệt độ ở
khóe mắt hạ xuống : “Em bây giờ không giống như về nhà, mà càng giống như đi du
lịch vậy!”
“ Đâu có phô trương như anh nói chứ!” Tiếu dĩnh bất
giác rót một hớp lớn coca vào miệng, nào ngờ thình lình một luồng khí mạnh xộc
lên, hơi nồng nghẹn lên đến mũi, trong nháy mắt tựa hồ nước mắt chực tuôn ra.
Còn gương mặt Diệp Hạo Ninh trong làn nước trắng lại trở nên mơ hồ, ánh mắt u
ám không rõ.
Cô tỉnh lại, mới nghe thấy anh đột nhiên chuyển đề
tài, hỏi: “Em gọi cho anh có việc gì?”
“ Ồ” Lúc này cô mới nhớ lại, nói thành thật. “Em cà
thẻ của anh, mua m vài thứ”. Ngữ khí trang trọng như vậy, giống như đó là một
việc ngàn vạn lần không nên vậy.
Xa lạ đến thế rồi ư?
Diệp Hạo Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người lại
ngồi xuống ghế sopha, lấy hộp thuốc lá từ trên bàn trà nước,rút ra một điếu
thuốc chậm rãi châm lửa.
Làn khói thuốc trắng nhạt lượn lờ bay lên, anh hơi
nheo mắt trong làn khói đó nhìn cô “Không cần thiết phải nói với anh !” Ngữ
điệu bình thản, không chút kinh ngạc.
Cô cười mỉa, kỳ thực anh ta làm sao mà không biết chứ,
chỉ là trước đây quan hệ tốt đẹp cũng không hoang phí tiêu tiền của anh ta,
hiện giờ thì càng ngại, trong lòng có chút bất an thôi.
Quả nhiên Hứa Nhất Tâm nói đúng, xúc động là ma quỷ.
Đến chiều, Tiếu Dĩnh vẫn là thu dọn nhà cửa, tuy không
thường xuyên có người ở , nhưng cách vài ngày có dì giúpviệc làm theo giờ đến
lau chùi quét dọn, thế nên phòng ốc vẫn rất sạch sẽ, cô chỉ việc th