
nh ta.” Trong tim cô hơi lạnh lẽo, anh hôn nhè nhẹ lên má cô, hỏi: “Sao thế?”
Cô nói thật: “Dáng vẻ lúc nãy của anh thật sự khiến người khác sợ hãi.”
Anh cười lớn: “Nha đầu ngốc, trên thế giới này nương tay với kẻ dịch,
sẽ cho kẻ địch cơ hội cắn lại. Em thật sự quá lương thiện.”
Cô thật ra không hề đơn thuần trong sáng, chỉ là cơ mưu vĩnh viễn không bằng họ mà thôi. May mà, sau này cô cũng không cần dùng mưu kế gì nữa, chỉ cần
có anh, cô can tâm tình nguyện ẩn núp dưới đôi cánh của anh, mặc anh
giúp cô che chắn mua gió bên ngoài.
Vụ bê bối của Đông Cù có bước
ngoặt mang tính kịch, Dịch Chí Duy cũng không bận lắm, chỉ là anh có sự
thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày, Phó Thanh Hâm liền cười anh: “Càng
ngày càng kém cỏi.”
Buổi sáng anh lại còn không chịu dậy, anh sẽ
trẻ con vùi đầu vào dưới gối, dùng gối bịt tai lại, kệ cô gọi đi gọi
lại, cứ không chịu dậy. Sau khi tỉnh dậy cũng lề mà lề mề, trơ mắt nhìn
đến thời gian đi làm, lái xe cũng đang đợi dưới lầu, vẫn không muốn ra
ngoài. Có ngày anh còn hỏi: “Anh không đi làm có được không?”
Cô
kêu nhỏ: “Trời ơi! Em nên bán câu này cho tòa báo. Cổ phiếu trượt giá
nghiêm trọng, em nhất định sẽ kiếm đủ.” Buồn cười giục anh: “Ngài Dịch,
không đi làm anh sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được tiền sẽ không
nuôi nổi em.”
Anh không hài lòng lẩm bẩm: “Thỉnh thoảnh anh trốn
làm Đông Cù cũng sẽ không phá sản.” Lại nói: “Trong công ty chỉ có thư
ký vâng vâng dạ dạ, nhìn thấy liền khiến người ta không có tinh thần.”
Cô càng buồn cười: “Trong công ty đương nhiên chỉ có thư ký thường hay gặp anh, anh còn muốn gặp ai?”
Anh liếc nhìn cô một cái: “Em!”
Cô nói: “Vậy trưa em đến tìm anh ăn cơm, được rồi chứ?” Mới cảm thấy dỗ dành anh ra ngoài.
Người xưa nói gắn bó keo sơn , chắc chính là như vậy. Nhưng cô vẫn cảm
thấy giống như giấc mơ không chân thật, chắc là tất cả đến quá đột ngột, hạnh phúc khiến người ta ngược lại cảm thấy không an tâm. Giống như
Dịch Chí Duy hỏi cô: “Có muốn mua lại Hoa Vũ không?”
Cô vô cùng vui mừng: “Được sao?”
Anh cười hôn cô: “Dịch Chí Duy nói có thể, thì nhất định có thể.” Cô
tin anh, anh tạo ra kỳ tích Đông Cù, anh có thể làm mưa làm gió, anh nói có thể, thì là có thể.
Cô hỏi anh: “Có cách nào?”
Anh nói:
“Anh biết tiền trong tay em không đủ để thu mua Hoa Vũ——Xem trên việc em đồng ý ăn trưa với anh, bán cho em một tin tức.”
Tin tức của anh
xưa nay đều đáng giá hàng vạn, giống như lần trước anh “bán” cho cô tin
tức thu mua Hằng Xương vậy, một khi biết tin, đều có thể dùng đơn vị
trăm triệu để tính toán lợi nhuận. Cô tươi cười niềm nở: “Ồ? Vậy anh ra
giá đi.” Anh cười thật tươi, hôn cô một lát: “Ngày mai lại ăn trưa cùng anh, cái
giá này không cao chứ?” Cô hỏi: “Vậy tin tức gì thế?” Hơi thở ấm ấm của
anh phảng phất bên tai cô: “Anh đề nghị em nên mua chỉ số hàng hóa tương lai, chủ tịch Dịch Chí Duy cho rằng, mầy ngày nay thị trường cổ phiếu
sẽ tăng đột biến.”
Gần đây thị trường cổ phiếu luôn u ám, bởi vì
mấy tập đoàn lớn liên tiếp bị cuốn vào án thương mại. Cô không chần chừ
gì gọi điện cho người quản lý cổ phiếu, cô biết bản lĩnh của anh, trượt
giá khủng khiếp hơn nữa, chỉ cần một câu nói của anh, lập tức sẽ lại
tăng giá. Đông Cù có thực lực này. Bởi vì muốn mua lại cổ phiếu Hoa Vũ,
cho nên cô thế chấp tất cả mọi thứ có trong tay, đầu tư toàn lực.
Cô biết trước mắt Đông Cù đánh động đến Phú Thăng,cô cũng từng nghĩ Giản Tử Tuấn có lẽ sẽ tìm mình, cho nên nhận được điện thoại của anh ta, cô
không bất ngờ chút nào, hỏi: “Có việc muốn nói chuyện với tôi sao? Liên
quan đến Dịch Chí Duy?”
Giản Tử Tuấn cũng không bất ngờ trước sự
ung dung của cô, giọng nói của anh cũng rất bình thường: “Không sai,
nhưng em rõ ràng là sẽ không tin đúng không?”
“Nếu điều anh muốn
nói cho tôi biết là anh ấy có bao nhiêu bạn gái, hoặc tối quá thực ra
anh ấy ngủ ở đâu thì không cần nói nữa.”
Giản Tử Tuấn cười: “Em
nghĩ anh quá vô lại rồi, chịu đánh cược chịu thua, Dịch Chí Duy có thủ
đoạn hay, anh đành cúi đầu bái phục.”
Cô ngược lại trở nên bất an,
anh ta không chịu gây chia rẽ bản thân mình và Dịch Chí Duy, nhất định
là có biện pháp tốt hơn, với thủ đoạn xưa nay của Giản Tử Tuấn, anh ta
sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đặc biệt, hoàn cảnh bây giờ của anh ta khó khăn như vậy, còn gọi điện cho mình, chính là chắc chắn điểm sơ hở trong tay sẽ có tác dụng. Hơi thở của cô yếu dần đi, cô hỏi: “Rốt cuộc anh muốn
nói cái gì?”
Anh nói: “Anh không biết cái gì hết, nhưng, anh khuyên em nên tự mình điều tra, điều tra cái chết của Thánh Khi, rốt cuộc là
vấn đề gì.” Cô bất giác sợ hãi, giọng nói cũng lạc đi: “Anh có ý gì?”
“Tạm biệt, cô Phó.”
Anh dập điện thoại, cô lại cầm ống nghe đờ đẫn tại chỗ. Anh ta có ý gì? Rốt cuộc anh ta có ý gì? Anh ta ám chỉ cái chết của Thánh Khi có liên
quan đến Dịch Chí Duy? Không, không, quá đáng sợ, không nên nghĩ như
vậy……..Anh ta là bị ép quá mới cắn người lung tung, anh ta nói linh
tinh….
Cô nghĩ: mình không để ý đến anh ta, anh ta chính là cố ý
đến nói những lời này,