
phải chuyện của tôi và Viên Lãng, hôm nay đội
trưởng Thiết cũng không tốn sức lo nghĩ như vậy. Nói cách khác, đội
trưởng Thiết cưng chiều Viên Lãng cưng chiều đến không có giới hạn rồi.
Trong mấy trung đội trưởng, ngoại trừ Viên Lãng, người nào dám theo đội
trưởng Thiết hút thuốc, người nào bị hỏi đến dám chống đối không nói khi đội trưởng Thiết tức giận lên.
Darwin từng nói, mắc xích sinh
vật là một quy luật của tự nhiên. Ở chỗ này, Viên Lãng bắt bí tôi không
có cách, tôi sợ đội trưởng Thiết, ở nhà đội trưởng Thiết phục tùng chị
Ân, chị Ân cưng chìu Viên Lãng. Tất nhiên, chị Ân Hồng Diêu cũng cưng
chiều tôi, lúc đánh bài ở nhà chị ấy, chị ấy luôn chuẩn bị trái cây mà
tôi và Viên Lãng thích ăn nhất, sau đó nhân lúc tôi ăn trái cây không
chú ý làm cho bài tôi lớn.
“Viên Lãng ở trong phòng ngủ của cậu
ấy, đi xem một chút đi.” Đội trưởng Thiết cuối cùng cũng nói xong. Tôi
chạy đi giống như là đại xá.
Phòng ngủ của Viên Lãng là phòng
cuối ở góc lầu ba, từ cửa sổ nhìn ra vừa vặn là ký túc xá tạm thời của
bí đỏ, lúc này không có người ở, dưới cửa sổ là “Vợ lớn vợ bé” của Ngô
Triết, đang nở ra xinh đẹp, hoa khoe màu đua sắc, trang điểm đẹp đẽ.
Viên Lãng ngồi bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời giữa trưa dát lên anh ấy một
tầng sáng trắng viền vàng, trên trán mấy sợi tóc vểnh lên cũng thành màu vàng, khẽ nhúc nhích ở trong gió.
Anh ấy nhìn tôi một chút,
nghiên đầu hừ một tiếng. Tôi quả thật hết cách với anh ấy, chỉ số thông
minh 180, chỉ số tình cảm lại là số lẻ.
Tôi xoay người lại đóng
cửa, khóa lại. Để túi xách lên bàn, đi tới, từ sau lưng ôm lấy anh ấy,
anh ấy hừ một tiếng, xoay đầu sang bên kia. Nhìn anh ấy tỏ ra tính cách
trẻ con, tôi rất muốn cắn một cái trên cổ của anh ấy.
“Được rồi,
vợ sai rồi, vợ không nên ghen lung tung, nhất là ghen với ngài đội
trưởng Viên. Nhưng mà anh nghĩ đi, em không quan tâm anh, làm sao lại
ghen như vậy? Ghen là biểu hiện của tình yêu, đúng không?” Tôi bắt đầu
lời ngon tiếng ngọt.
“Vả lại, em rõ ràng nhỏ hơn so với anh, anh nên dỗ em, nhưng mỗi lần đều là em dụ dỗ anh, anh nói em có oan hay không?”
Không có phản ứng, đầu tôi quá thấp để nhìn anh ấy. Vẫn không có phản ứng.
Tôi hơi mất hứng. Đang muốn đứng lên, Viên Lãng xoay người hướng về cửa, tiếng nói không lớn, nhưng nói rất rõ ràng: “Tôi đếm tới ba, mở cửa
thấy người nào, người đó lên ngay 375 đóng quân dã ngoại cho tôi. Một,
hai, …” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn vụn vặt đi xa.
Tôi ngạc nhiên, có người nghe lén. Người nào? Viên Lãng nhìn rõ nét mặt của tôi: “Còn có thể là ai? Bọn Ngô Triết, mấy người không biết sống chết.” Hì hì, cuối cùng cũng trở lại bình thường?
“Em nghi ngờ anh.” Bắt đầu nổi giận.
“Không có, anh hiểu lầm, nhìn anh bĩu môi, thật đáng yêu, tới, để cho chị hôn một cái.”
“Dư Bội, anh còn giận em đấy…”
“Anh tiếp tục tức giận, tiếp tục …” Chắc chắn hút thuốc lá cả đêm, làm cho miệng cũng đắng rồi.
Ngẩng đầu, môi tê dại. Tôi duỗi lưng một cái: “Lái xe mệt chết đi được, em
ngủ một lát. Thật đáng thương, sáng sớm ra ngoài, chưa ăn sáng, cơm trưa cũng chưa ăn.” Tôi vừa nói vừa ngả vào giường của Viên Lãng.
Viên Lãng cởi giày của tôi, kéo chăn đắp lên cho tôi.
“Anh tới căn tin ráng cơm cho em, em ngủ trước một chút đi.” Rất quan tâm
chăm sóc nha. Lập tức từ trên cao nhìn hung dữ xuống đối diện đôi mắt
của tôi nói: “Sau này không cho phép như vậy nữa, anh thật sự rất tức
giận.”
Tôi làm bộ tội nghiệp: “Dạ, không làm cho anh tức giận nữa.”
Buổi tối tại trong phòng tiếp đãi ở trụ sở, lúc trước trụ sở giao cho anh em bộ đội phục vụ hoặc người được đơn vị cấp trên phái đến chuẩn bị, người nhà vào ở, tự mình tính là một người.
Viên Lãng dẫn tôi tới căn
tin ăn cơm tối. A, hùng vĩ! Cũng đã qua giờ cơm, trong phòng ăn vẫn đầy
người ngồi như cũ, một đám cúi đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài.
Viên Lãng chính là điên lên: “Muốn nhìn thì nhìn thoải mái đi, tự mình nhìn chị dâu có cái gì phải che giấu.”
Trong phòng ăn cười vang, đám người trung đội ba kia náo nhiệt nhất: “Đội
trưởng, ngài sống trở lại rồi? Hai tháng nay cũng hù chết chúng tôi,
cho rằng ngài không nói không cười lại đang suy nghĩ thủ đoạn mới để
chỉnh người đấy.”
Viên Lãng nghe xong, cười đến thâm trầm, chính
là cái loại sắc mặt làm chút thành tựu cho tôi, cười một bên khóe miệng
vểnh 15 độ, khóe miệng bên kia vểnh 20 độ: “Như thế nào? Rất nhớ thủ
đoạn mới của đội trưởng tôi?...”
Trung đội ba lập tức phản ứng được: “Các anh em, khẩn cấp, chia ra chạy mau!” Trong nháy chạy trốn sạch sẽ.
Vì thế Viên Lãng cười đến rất dịu dàng nhìn trung đội khác. Nhìn về phía
bên kia người bên kia trốn ngay, còn nhắc nhở lẫn nhau: “Đội trưởng Viên sống lại, chạy nhanh đi.”
Tôi rất bất đắc dĩ nhìn Viên Lãng: “Thì ra ở trong đội anh là người không được chào đón.”
Viên Lãng cười hết sức gian ác mê hoặc lòng người.
Cuộc sống lại quay về nề nếp, nhưng mà có một việc tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao lần này lại là tôi đi dỗ anh ấy? Kiếp trước nhất định nợ anh ấy rất nhiều tiền, kiếp này bị anh ấy ăn sạch sành sanh, một cái