
điểm, tôi nghĩ
thầm, Thanh Thủy xuất Phù Dung, thiên nhiên khứ điêu sức (nghĩa là hoa
sen trên làn nước trong xanh, tự nhiên không quá chải chuốt), có lẽ là
như vậy.
Nếu chuyện dừng ở đây, tôi sẽ áy náy nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, sau đó trong lòng vui sướng ăn cơm của chính mình. Thế nhưng, vì sao thế gian lại có chuyện máu chó như vậy, tại lúc hai người nuối
tiếc nhìn thử xung quanh nhà hàng đã kín hết chỗ, lúc chuẩn bị xoay
người rời đi, một tiếng nói: “Ơ? Ngưu Thanh?”
Viên Lãng lau tay
đi tới, có chút ngạc nhiên vui mừng chào đón. Ngưu Thành, chính là người nam trong hai người kia, cũng vui mừng ngạc nhiên đáp lại: “Viên Lãng?
Làm sao anh lại ở đây?” Đây không phải nói nhảm sao? Đến nhà hàng nhất
định là ăn cơm, còn có thể làm gì.
Tất nhiên, cảm xúc lúc ấy của
tôi cũng không xấu xa như vậy, ngược lại tương đối tốt, ông xã bất ngờ
gặp lại bạn cũ, chuyện kế tiếp mọi người có thể nghĩ.
Viên Lãng: “Chủ nhật, tới đây ăn cơm. Hai người thì sao?”
Ngưu Thanh: “Nghe nói nhà hàng này mở hoạt động, món ăn không tệ, tới đây xem một chút. Lúc này không, không còn chỗ.”
Viên Lãng: “Còn chỗ, còn chỗ, chúng ta cũng nhiều năm không gặp, gặp dịp hàn huyên một chút.”
Vào lúc này đang lúc giờ cơm, nhà nào cũng ăn uống nên hết chỗ, phàm là
người cũng không mong muốn từ chối lời mời của bạn cũ nhiều năm không
gặp. Vì thế Ngưu Thanh thật vui vẻ ngồi xuống.
Viên Lãng quay đầu lại giới thiệu với tôi: “Đây là bạn chiến đấu cũ của anh, trước kia ở
đoàn con hổ, Ngưu Thanh. Đây là vợ tôi, Dư Bội.” Tôi đang ngồi vội đứng
dậy cười với khách, liền nghe Viên Lãng gọi một người khác: “Nghênh Lam, ngồi đi.”
Nghênh lam! Hai chữ này tựa như sóng điện chui vèo vào lỗ tai, xuyên qua màng tai, đánh thẳng vào rãnh não trở lại, thần kinh
ký ức trong nháy mắt phản ứng ngay lập tức, tìm ra tất cả dấu vết đối
với tên này ở trong đầu.
Nghênh Lam, bạn gái cũ làm y tá của Viên Lãng!
Đây là trước mặt tránh né một cục gạch, sau ót lại tới một côn. Đã là phụ
nữ đều không thể không nghiêm túc quan sát một chút người yêu cũ của
người mình yêu.
Bốn người, mỗi người ngồi một bên. Tôi cười: “Anh Ngưu, anh xem, hôm nay dường như dự cảm phải gặp mặt hai người, ngay cả bàn cũng chuẩn bị cho bốn người. Ngồi, đây là chị dâu phải không? Chị
dâu xem thực đơn, thích ăn gì thì tự mình chọn.”
Tôi giả ngu, Viên Lãng không giới thiệu tôi làm ra vẻ nói.
Nghênh Lam có chút không được tự nhiên trả lời, nhận lấy thực đơn xem một
chút, lại đưa trả cho tôi, cười dịu dàng: “Cô chọn đi, tôi đều thích
ăn.” Tôi hơi bất ngờ, dựa vào tài liệu của Địa Ngục có thể giao cho tôi, tính cách y tá trong miệng của Viên Lãng tương đối mạnh mẽ, nói chuyện
tương đối nóng tính, hình tượng so với cô gái lịch sự yên tĩnh trước mắt này khác khá xa. Mặc dù ở trong đội Viên Lãng tuân theo truyền thống
quân nhân nói lừa gạt, nói chuyện luôn luôn không đáng tin cậy(lời của
Tề Hoàn), nhưng mà … tôi xem một chút rồi hãy nói.
Tôi chuyên tâm với món ăn đặc trưng của vài đầu bếp. Món ăn đặc sắc của đầu bếp nhà hàng này tôi tất nhiên biết.
Viên Lãng với Ngưu Thanh nói chuyện hết sức phấn khởi: “Bây giờ anh vẫn còn ở đoàn con hổ hả?”
Ngưu Thanh uống ngụm bia: “Thuyên chuyển rồi, anh đi không lâu thì thuyên
chuyển. Anh thì sao? Sau khi đi thì cũng không có tin tức.”
Viên Lãng cầm đồ uống lên: “Ha, thuyên chuyển qua tới giờ thì không chuyển nữa, vẫn còn ở chỗ đó.”
Ngưu Thanh uống cạn rượu trong ly: “Tôi cạn rồi.” Khóe mắt ra hiệu đồ uống trong tay Viên Lãng.
Tôi thấy Nghênh Lam nhìn chằm chằm vào ly của Ngưu Thanh, nghĩ thầm, lão
Ngưu này cũng bị vợ quản chặt, ở nhà không thể uống rượu thoải mái.
Viên Lãng cười nói: “Trước kia tôi không thể uống rượu, anh biết đó. Mấy năm nay bao tử không tốt, cai rồi. Anh cứ tự nhiên, tôi uống cái này.”
Ngưu Thanh xem như thân thiện, thật ra tính cách tương đối thẳng thắn, ngay
sau đó cũng không khuyên, lấy bia cụng ly với Viên Lãng.
Nói
thật, tôi có chút thưởng thức Lão Ngưu, rất thẳng thắn, giống như Cao
Thành. Vì sao tôi luôn lấy Cao Thành ra so sánh? Bởi vì ngoại trừ tên
đội A, tôi quen nhất cũng chỉ có Cao Thành.
Tôi với Nghênh Lam tìm chuyện để nói: “Có em bé chưa? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Nghênh Lam trả lời: “Sắp bảy tuổi , bé ở nhà bà nội. Sang năm sẽ đi học.”
Tôi nghĩ trong lòng, động tác rất nhanh, chia tay với Viên Lãng liền kết
hôn rồi? Thời gian gần như vậy, đứa nhỏ này không phải của Viên Lãng
chứ? Sau đó tôi lại phỉ phui chính mình, đoán mò cái gì, chuyện tám giờ
đã xem nhiều rồi.
Tôi cười thói đời thật là: “Ơ, vậy cũng tốt,
thật hạnh phúc. Tôi với Viên Lãng còn chưa có con đâu, công việc bận
rộn, không rảnh chăm sóc trong nhà.”
Nghênh Lam cười theo, cười
đến rất không tự nhiên. Tôi nghĩ lại, đúng rồi, chồng cô ấy có lẽ chỉ
biết hai người bọn họ có quen biết, cũng không biết hai người đã từng có quan hệ, thì Viên Lãng người này, không phải người đặc biệt thân thiết, sẽ không nói chuyện của mình.
Tôi hiểu rõ, kêu nhân viên phục vụ: “Thêm hai bia tươi.”
Rót: “Anh Ngưu, lần đầu tiên gặp mặt, cạn một