
ng là người cởi nút, anh thề sẽ hóa giải sự rối ren
giữa hai người.
Vĩnh Uy bước vào, đóng cánh cửa lại. Lệ Na giật mình ngẩng
lên nhìn anh, vội vàng nhảy xuống đất, rúc vào một góc sát cạnh giường.
Anh vòng sang, ngồi lên phía giường Na đang trốn. Lặng im một
lúc rồi anh trầm giọng: “Anh có phải ác quỷ đâu mà em cứ sợ thế hả?”
Na vẫn rúm ró, cố thu mình nhỏ hết mức. Nét mặt cô thể hiện
rõ sự không vui như đứa trẻ vừa bị mắng.
Vĩnh Uy đưa cánh tay dài kéo cô ngồi lên lòng mình. Na bối rối
quẫy ra nhưng anh đã dùng sức ghì chặt khiến cô không thể cựa nổi. Anh dùng
ngón tay vuốt ve lên bầu má trơn mịn của cô, thầm thì:
“Nghe này! Đừng có xua đuổi anh nữa được không! Anh thực sự
cảm thấy rất tổn thương khi em cứ đối xử với anh như vậy. Ừ thì anh biết mình
sai nhưng em đừng có trừng phạt anh bằng cách này chứ.”
Nhưng mặc anh có nói bao nhiêu lời ngọt nhạt Na vẫn cau mày,
thở hắt bực bội, thậm chí mắt còn long lanh muốn khóc.
“Đừng có khóc. Xin em đấy!”
Càng nói đừng thì nước mắt càng rơi, chẳng mấy chốc đã thành
cơn thổn thức. Nhưng anh vẫn không buông cô ra mà cuộn chặt hơn vào lòng mình.
Không thể và không muốn kìm nén, anh đưa môi hôn lấy hôn để những giọt nước mắt
trên gương mặt cô. Từng giọt tuôn đến đâu, làn môi mềm gợi cảm hứng trọn đến
đó. Mê mệt, tham lam miết lên từng mi ni da hồng thơm mát.
Khi anh chạm đến môi cô, Na nhe răng cắn một phát lên môi
anh. A một cái, anh lườm cô tóe lửa rồi cắn trả đau hơn. Na sợ quá đành ngậm
môi để anh cuốn lấy, nuốt trọn cả hơi thở. Khiến cô ngập ngụa trong ngây đơ, tê
dại.
Hai đôi môi vẫn dính sát nhau, dây dưa qua lại không rời.
Như để bù lại những chiếc hôn rơi rớt thảm thương đâu đó khi hai người xa cách.
Tiếng cạch nơi cửa, đồng loạt cả ba người đứng trước lối
vào.
Na vẫn trong tư thế được anh bế ngửa. Cảnh tượng đập vào mắt
đủ mãn nhãn.
Ông Thụy e hèm mấy tiếng. Vú Lan trố mắt nhìn và Mỹ Hà thì
che miệng xuýt xoa.
Nhưng Vĩnh Uy vẫn mải miết việc mình, chẳng bận tâm có ai
hay không có ai đang nhìn.
Vú Lan bực quá kêu lên: “Cái thằng này! Có thôi đi không!”
Bà vẫn giận Uy vì anh đã bỏ rơi Na lúc cô đang cần anh nhất.
Thế mà không để tâm đến lời vú anh tiếp tục công cuộc chiếm
hữu của mình.
Làm cho ba người hóa tượng lúc lâu, khi ấy mới dừng, xong
còn luyến tiếc vơ vét nốt lần cuối mất gần chục giây rồi mới ngẩng đầu nhìn họ.
“Mấy người không còn chuyện gì để làm hả?”<>
Vú Lan sầm mặt, “Con bé còn đang ốm đấy nhé. Sao cậu dám làm
thế hả?”
Chưa cần bàn bạc và thống nhất cũng như sự đồng ý của ai
Vĩnh Uy tuyên bố thẳng thừng: “Tiện đây cũng thông báo luôn, cháu sẽ đưa Na về
nhà mình, tự cháu sẽ lo mọi việc chăm sóc cô ấy.”
“Cái gì? Cậu điên đấy à?”
Và thế là cuộc tranh cãi nổ ra. Vú Lan cho rằng Uy có vấn đề
khi anh định một mình trông cô. Uy bảo vệ đến cùng lý lẽ của mình, rằng anh làm
được và sẽ tốt hơn cái cách để cô sống trong cảnh đông đúc và lộn xộn này.
Trong khi đó Na vẫn im thít, mặt đỏ gay và như tự cảm thấy xấu
hổ nên cứ giấu mặt vào lồng ngực anh.
Ông Thụy đành lên tiếng can thiệp: “Thế này đi, để Na về sống
ở biệt thự, mọi người đương nhiên sẽ sống cùng Na, quây quần và chăm sóc lẫn
nhau. Thế nào?”
Đa số thấy ý kiến rất phải duy chỉ có Vĩnh Uy vẫn ngang bướng
lắc đầu, khiến vú Lan bực quá phải chỉ tay quát: “Này! Cậu vừa phải thôi. Tôi
nói cho biết, cậu với con bé Na vẫn chưa chính thức là vợ chồng đâu nhé, đừng
có để nó xấu mặt khi phải vác xác về ở với cậu mà danh không chính, ngôn không
thuận!”
Vĩnh Uy chỉ nhếch môi khinh khỉnh không đáp, anh rút từ túi
quần ra một cuốn sổ nhỏ kẹp đủ các giấy tờ chứng nhận kết hôn ném phịch ra giữa
giường để mọi người trông rõ.
Tất cả ớ ra một lúc, rồi sau Mỹ Hà phải ghé tai vú thầm thì:
“Anh ấy ngang lắm, vú phải nhẹ nhàng mới được.”
Cùng khi ấy điện thoại Vĩnh Uy đổ chuông. Người gọi đến là
Tiêu Vũ Bội. Qua cuộc nói chuyện, Vũ Bội cho biết gia đình cô là người gốc Hoa
và có nghề thuốc gia truyền, nhiều phương thức bí truyền chữa bệnh rất hiệu
nghiệm; cô nói hiện giờ có một bài thuốc rất phù hợp với bệnh tình của Na, biết
đâu thử xong sẽ có công hiệu.
Nghe vậy anh không chần chừ liền đưa Na đến đó.
***
Đỗ xe trước hiệu thuốc của ông nội Vũ Bội nằm trong khu phố
chuyên về đông y dược, Vĩnh Uy dẫn Na vào trong.
Bên trong cửa hiệu không một bóng khách. Hai bên tường, tủ
thuốc với các ngăn gỗ nâu bóng choán kín và vươn cao chạm trần. Một quầy thuốc
trải rộng mé trái bày la liệt các vật dụng cân, đong.
Vũ Bội vén rèm bước ra từ hành lang kế. Sắc diện cô hơi tái,
không còn vẻ sáng rạng như thường thấy, mái tóc kẹp gọn một bên. Thấy hai người,
cô khẽ nở nụ cười, chào: “Hai người đến rồi hả! Vào đây đi!”
Vũ Bội dẫn anh và cô đi sâu vào gian phía trong. Khi Uy hỏi
tại sao tiệm vắng vẻ thế, người đi đâu hết rồi cô trả lời ông nội mình đi bắt mạch
ở xa, tạm thời đóng cửa, cô đã mượn chìa khóa đến đây.
“Cảm ơn cô đã hết lòng vì Lệ Na!”
“Có gì đâu, coi như để bù lại những việc anh Na...” Vũ Bội
nghẹn lời không thể nói hết cái tên ấy.
Vĩnh Uy n