
hịu hơn.
Tiếng anh cất lên chậm rãi, xa lạ, như đang nói với chính
mình: “Tôi đã nghĩ, đã hình dung ra rất nhiều cách thức để trừng trị cô, khiến
cho cô phải chịu giày xéo, khốn khổ. Sống cũng không bằng chết. Nhưng rồi tôi
đã nghĩ lại. Tôi hiểu linh hồn mẹ tôi sẽ không thể yên nghỉ nếu đôi tay tôi phải
nhuốm thứ máu bẩn thỉu của cô.”
Kiều Diễm tức điên lên, làn môi gợi cảm một thời giờ bợt bạt
không sắc, bị cắn đến bật máu. “Nói gì hả? Tôi không hiểu anh nói gì hết... đừng
nói với tôi bằng cái giọng đó...” những lời cuối chợt như van nài.
Vĩnh Uy cứ mặc nhiên với những lời buộc tội của mình, điều
đó đã quá rõ ràng: “Vậy nên tôi sẽ để cái tội lỗi mà cô đã gây ra cho mẹ tôi phải
trả giá theo đúng pháp luật… hoặc trả giá bằng chính lương tâm của cô nữa... nếu
nó còn một chút và chưa bị chó tha mất.” Anh nhẹ mở lòng bàn tay, nằm gọn trong
đó là chiếc khuyên hình cánh chuồn dưới ánh ban ngày rực sáng bỗng trở nên nhợt
nhạt, ảm đạm.
Kiều Diễm sợ hãi giật lùi lại vài bước khi nhìn thấy khuyên
của mình. Uy đưa mắt nhìn nó thật lâu, vẻ như ngắm nghía một tạo vật tinh xảo
chứa đựng hồn người. Quả vậy, với anh lúc này chiếc khuyên chính là một ảo diệu
tinh vi hòa hợp kì lạ với một tinh linh sự sống...
Anh lần sờ, quay lật qua lại rồi... dùng sức từ bàn tay và
những ngón tay cứng khỏe của mình nghiến thật mạnh.
Kiều Diễm hoảng hồn khi nhìn chiếc khuyên bị bóp nghiền nát
trong tay anh, chất liệu hồng ngọc vốn cứng chỉ sau kim cương, tại sao đã vỡ vụn
thành hàng nghìn mảnh nhỏ rời rạc. Vĩnh Uy nghiêng lòng bàn tay xuống. Rơi rớt!
Từng vụn nhỏ li ti rơi, rơi... như những hạt bụi trở về với đất trời.
Anh quay đi khi những hạt vụn hồng ngọc rơi sạch sẽ không
lưu lại một dấu vết. Kiều Diễm muốn điên lên, cô ta thét với theo bóng dáng
anh, tiếng thét gào nghe chói lói pha lẫn đắng cay, phẫn uất.
“Tại ai? Tại ai hả? Chính anh! Chính anh chứ không ai, đã
khiến tôi ra nông nỗi này.”
Uy khựng lại, anh hơi ngoảnh ra sau. “Đừng đổ lỗi cho tôi. Tất
cả những gì mà cô đã gây ra chỉ vì chính bản thân cô thôi. Vì muốn nuôi dưỡng
và chiều chuộng thói tham lam, ích kỷ và vô nhân tính của mình.”
Kiều Diễm sững sờ chết lặng. Hàng ti tỉ nỗi bi thương phút
chốc lấn át hết hoàn toàn bản ngã này. Mọi thứ xung quanh dường như đang quay
cuồng như tố lốc và cô ta thấy mình đang ở chính giữa vòng xoáy kinh khiếp ấy.
Vĩnh Uy đã khuất bóng từ lâu mà Kiều Diễm vẫn ngập ngụa, quằn
quại trong một vòng siết vô hình mà tột cùng ghê rợn. Nó kìm kẹp, nó vây bủa,
nó nghiến chặt đến thảm thương, nó bóp nát đến nhầy nhụa... giống y như mảnh hồng
ngọc kia.
Và rồi cô ta bật lên tiếng cười. Tiếng cười lanh lảnh vỡ
trong không gian thoáng rộng, cười đến sặc sụa, cười như điên như dại lẫn trong
đó nỗi chua xót nghe đầy thê lương.
Vừa cười điên dở như vậy Kiều Diễm vừa lang thang khắp mọi nẻo
trên bước chân vô hồn dẫn lối. Cô ta không biết mình đang ở đâu cả, cứ lang
thang vô định như vậy, mọi thứ xung quanh cứ nhoáng nhoàng vút qua. Không hề biết
đến thực tại và sự hiện hữu vốn có.<>
Gió thổi trên sân thượng tòa cao ốc chọc trời mới dữ dội làm
sao, từng hạt phân tử không khí loang loãng và thưa thớt khiến gió càng được thể
băng mình lướt ngang dọc. Cứ lồng lộng, lồng lộng.
Mái tóc bị xô đập rối tung quặt quẹo, gió len trong bộ quần
áo căng phồng rin rít trên da. Khuôn mặt se lại đóng băng như máu đã tuồn tuột
trôi từ lâu. Ngửa mặt nhìn làn da trời xanh ngát vời vợi, vừa xanh vừa xa đến
chói nhòa nhức mắt.<>
Tâm tư ngụp lặn trong thứ ánh sáng xanh u hoài đó. Nghiệm lại
một quãng đời không dài những cũng chẳng ngắn, một quãng đời sênh sang tự tại...
nhưng vì lẽ gì, lẽ gì lại kết thúc trong bẽ bàng nhục nhã. Vì gì ư? Một chữ
Tình. Tình là gì mà khiến ta lụy, ta khổ, ta si... Yêu mà điên mà hận thế
sao... A ha ha cái cõi đời điên dại này, ta phỉ nhổ, ta khinh miệt. Còn chi đâu
mà luyến mà say.
Gió trên cao vù vù thổi khiến vòng siết vô hình nới lỏng từng
chút.
Đôi cánh tay dang rộng... như một con chim đang sải cánh chờ
bay. Và rồi cũng đến lúc, một cái nhún nhẹ nhàng đã tung ngửa mình vào không
trung bao la... như nhành hoa tuyệt sắc mà kiêu sa nay rũ héo tàn phai và để
gió nâng nhẹ. Rơi... rơi như xuyên. Sức ép chân không ào ạt rú rít. Bầu trời
trên kia vẫn xanh ngập đôi mắt.
Dấu chấm hết cho một giai nhân má hồng… một tuyệt sắc cao
sang nay cũng rã tan và trở về với hư không.
Na được xuất viện khi tinh thần cô đã khá hơn, nhưng sự ác cảm
với anh vẫn không hề thuyên giảm.
Cô giờ như một đứa trẻ được nâng niu, chăm bẵm từng li từng
tí. Trừ Vĩnh Uy ra mọi người thay nhau vừa lo việc quán xá vừa trông Na. Anh gần
như phát rồ khi không được lại gần cô dù chỉ phút chốc.
Hôm ấy, như lệ thường cô đang nằm lăn qua lăn lại trên giường,
tâm tư vơ vẩn những gì chỉ mình mình rõ. Anh đứng cửa nhìn một lúc rồi quyết định
không thể để yên như vậy được nữa. Dù phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa, dù
Na có không thích đi chăng nữa anh cũng sẽ ép cô phải chấp nhận anh, ép cô ở
bên anh. Người thắt nút cũ