XtGem Forum catalog
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322383

Bình chọn: 9.00/10/238 lượt.

ắm đấm, bất lực để hắn tự do lùi lại với

lấy khẩu súng nằm trên sàn rồi khống chế bắt anh tiến sâu vào gian trong.

Qua cửa hông gian kế, hành lang xuôi vòng cung tới một cánh

cửa. Khương Nam đẩy Vĩnh Uy đi trước, hắn áp sát sau lưng. Dựng bên cánh cửa

kính bóng loáng là hai thanh kiếm đã tước khỏi bao.

Hắn với lấy cả hai thanh, vuốt ngón tay dọc theo lưỡi kim loại

sáng lóe rồi dùng mũi kiếm đẩy bật cánh cửa ra. Và bắt đầu lào thào những âm vực

trơn nhẫy, bóng bẩy nghe phát sởn gai ốc, như đang phấn khích mơn trớn ve vuốt

con mồi:

“Đây là lối vào mê cung, căn phòng giam giữ người yêu mày nằm

chính giữa đường ngang, lối dọc ngăn cách bằng các tấm gương ấy,” hắn đập tay

lên khẩu K59, “giờ tao sẽ cho mày 10 giây để chạy trước, nếu mày đến được căn

phòng ấy trước thì, ok mày có thể đưa nó đi. Nhưng tao bắt được mày với viên đạn

này thì…” hắn làm động ngoẹo cổ rồi ngửa đầu cười vênh váo.

“Đã hiểu ý tao chưa? Nói thẳng là mê cung gương này rất rộng

lớn và rối rắm, lạc vào cơ hội tìm ra căn phòng còn khó chứ đừng nói đến việc

thoát ra. Mày quyết định vẫn chưa muộn, nếu run sợ có thể quỳ xuống xin tao tha

mạng, biết đâu tao sẽ nể tình bạn cũ mà suy xét lại. Ha ha!”

Biểu cảm lạnh lùng khinh bỉ, anh không để tâm đến mấy lời bỡn

cợt của hắn mà chú ý nhìn lối vào sau cánh cửa, hai bên tường kính vút cao áp đảo.

Khương Nam chuẩn bị tư thế sẵn sàng, hắn hô: “Nào! 1… 2…”

Không đợi đến tiếng đếm thứ ba Vĩnh Uy lao người về phía trước.

Mê cung dần rộng mở trong tầm nhìn với những tấm kính trắng

loáng giăng kín bốn phía, gương trong suốt phản chiếu trong nhau sẽ nhân bản đồng

loạt gây nên hiệu ứng ảo ảnh, cùng lúc rọi lóa và chảy tràn vô số qua võng mạc

khiến ta khó định hình hướng đi hơn. Lối đi ngoắt ngoéo xuôi dọc, xiên xéo và

đan cài nhằng nhịt; dường như không được sắp xếp theo một quy luật nào cả mà chỉ

cốt làm cho rối mù lạc lối.

Vĩnh Uy sải dài bước chạy; hình dáng anh in rõ nổi bật trên

các mặt kính, rõ tận từng giọt mồ hôi tuôn từ vầng trán nhăn lại lo lắng trôi

thấm xuống lồng ngực phập phồng.

Tiếng bước chân mạnh bạo dội vang lại mỗi lúc một gần. Quả

thật hắn quá nhanh, cộng với khả năng thiện xạ như vậy thì để hắn bắt kịp coi

như cầm chắc cái chết. Trước đây anh cũng biết hắn là một kẻ rất có tài nhưng

không ngờ lại nhiều nguy hiểm đến vậy. Anh ngoặt trái rồi xuôi thẳng một đoạn,

tiếp tục rẽ phải hai lần. Quanh quanh lối đi mỗi lúc một chằng chịt, thêm hai

ba hành lang đâm trổ ra các phía, Hoàn toàn mất phương hướng, anh chỉ biết chạy

vòng vèo, hy vọng trước mắt thoát được nòng súng của hắn đã.

Nhưng như hắn có cảm tính khác biệt, anh đến đâu hắn theo gần

như chuẩn xác đến đó.

Khoảng cách dần rút ngắn…

Tiếng chân dồn dập... vọng vang nhức buốt từ những tấm kính

dày đặc…

Hơi thở đứt quãng, mỗi dây thần kinh căng giãn hết cỡ…

Sắp ngoặt qua khúc quẹo thì soi qua đáy gương hình bóng áo

đen hiện lên nơi cuối hành lang vừa qua. Tên Nam không chậm một giây giương

súng nhắm bắn ngay tức thì. Vinh Uy cũng rướn hết tốc lực, nghiêng người lao

qua tầm chắn của bức tường kính.

Pằng...

Vĩnh Uy trượt dài trên hành lang, bắp tay phải bật máu, viên

đạn đã trúng tay. Anh bật ngay người dậy nhưng không kịp nữa, kẻ thủ ác đã hiện

diện ngay tầm mắt.

Anh thôi tìm cách chạy thoát mà hiên ngang tay không vũ khí

cộng thương tích, đứng đối mặt với hắn. Không thể lẩn tránh mãi được, dù thế

nào cũng phải dứt một lần cho xong, chi bằng bây giờ luôn đi. Uy đã nghĩ thấu rồi,

nếu anh bỏ mạng tại đây Lệ Na cũng không thể sống sót được, hai người cùng ra

đi chẳng phải cũng là điều rất tốt đẹp.

Tên Khương Nam chậc lưỡi tiếc rẻ, hắn nghiêng đầu vẻ dò xét,

ngắm nghía con mồi. “Chà, phản xạ cũng nhanh đó chứ! Như đã giao hẹn tao sẽ chỉ

bắn một viên

đạn thôi.” Hắn thả khẩu K59 xuống đất tiện cũng quăng luôn

khẩu súng còn căng đạn của hắn đi và ném tới anh một thanh kiếm.

“Tao sẽ cho mày một cơ hội. Để xem lần này mày đủ may mắn cứu

được con nhỏ hay không!? Nào, cầm kiếm lên! Chúng ta sẽ giải quyết một lần xem

ai là kẻ chiến thắng. Mặc dù tao đã quá rõ điều đó rồi nhưng cũng muốn mày phải

tâm phục khẩu phục.”

Vĩnh Uy thầm mừng, đây đúng là cơ hội cho mình để lật ngược

tình thế... Anh cố tình đánh vào sự cay cú hơn thua trong hắn: “Mày tưởng mày

có thể thắng tao dù chỉ một lần hay sao? Không đâu! Dù có đấu trăm trận đi nữa

cũng vậy thôi. Và một khi tao còn hiện diện trên cõi đời này thì mày sẽ không bao

giờ ám hại Lệ Na được, nói xem mày đã bao nhiêu lần không thể lấy mạng cô ấy?”

Hắn cười khan: “Ba lần. Nhưng tất cả đều là do nó may mắn cả.”

“Ba lần?”<>

“Mày không đoán ra à? Một lần ở trung tâm thương mại năm

xưa, lần ở khu phố Tàu và lần gần nhất chắc mày đoán ra được. Tao phải công nhận

giết con nhỏ khó hơn cha nó nhiều. A, nói đến đây tao có một thắc mắc, không hiểu

nếu biết cha đẻ của mày hại chết cha mẹ cô ta thì phản ứng của cô ta sẽ ra sao

nhỉ?” Hắn cũng không vừa khi khuấy lên nỗi sợ hãi và đau đớn trong anh.

Vết thương ở bắp tay anh nhói lên trước sự rúng động toàn