
hổi phù từng ngọn nến một.
Ánh đèn được bật lại sáng trưng, tất cả vỗ tay rần rần và bắt
đầu thay nhau gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Bắt đầu từ mẹ con Mỹ Hà,
vú Lan, rồi đến Duy Khang, bé Bin, Vĩnh Uy đứng sát bên Lệ Na thay lời chúc bằng
nụ hôn vào má khiến cô đỏ bừng mặt lườm anh một cái. Tiếng cười vang lên giòn
giã.
“Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!” Lệ Na luôn miệng nói cảm
ơn.
Họ cùng chạm ly uống mừng và chúc sức khỏe lẫn nhau, sau đó
mỗi người một cặp trò chuyện. Bà Dung và vú Lan như gặp bạn tri kỉ lâu ngày
luôn miệng kể những chuyện ngày xửa ngày xưa. Lệ Na và Mỹ Hà thì thầm với nhau
chuyện của riêng những cô thiếu nữ mà thôi. Vĩnh Uy và Duy Khang vẫn vậy, chọc
ngoáy, đả kích và trêu ngươi lẫn nhau. Chỉ có riêng bé Bin là một mình với đống
đồ ăn to sụ.
Sau cùng đến phần trao quà, mọi người lại tập trung lại. Bé
Bin đòi phải mở quà của nó trước tiên.
“Được, để mẹ xem bé Bin tặng mẹ thứ gì nào.” Lệ Na bóc lớp
giấy lụa hoa mịn bên ngoài, bên trong là hộp chữ nhật dẹt, đựng trong đó là một
tập tranh. Bé Bin ưỡn ngực tự hào vì tất cả đều là do nó tự vẽ.
“Oa! Con mẹ giỏi quá đi. Để mẹ xem nào...” những bức tranh với
màu sắc loang lổ không rõ, những hình người xiên vẹo, hòa với phong cảnh lờ mờ
tạo thành một mớ hỗn độn nghịch mắt (rất dễ nhầm lẫn với tranh trừu tượng). Lệ
Na cố lắm mới không ôm bụng cười bò. Ôm chầm lấy con trai thơm mạnh lên hai má
nó. “Cảm ơn con yêu của mẹ! Ý nghĩa quá đi mất.”
“Thấy chưa con trai. Nếu không nhờ ba sửa giùm thì mẹ con sẽ
khóc thét vì những bức tranh quái đản của con mất.”
Lệ Na miệng vẫn cười nhưng mắt sắc như một lưỡi dao. “A hóa
ra có cả công sức của anh nữa cơ đấy. Em sẽ cảm ơn anh sau.”
Nói rồi quay phắt lại, cô với lấy chiếc hộp nhỏ nhắn xinh xắn,
chùm nơ to choán hết phân nửa. Màu sắc chiếc hộp tinh tế mà nhẹ nhàng. Na đoán
ngay đó là quà của Duy Khang. Rút chiếc nơ và nhấc nắp hộp ra, hiện lên bên
trong là đôi khuyên hình lá non màu xanh đậm bằng ngọc Olivin - là loại đá quý
biểu tượng cho lòng nhiệt tình, tiếng tăm và sự thanh cao của phẩm giá - được
thiết kế cực kì tinh xảo nổi bật trên nền lót nhung màu trắng.
Mọi người đều lóa mắt trước vẻ đẹp duyên dáng của món đồ. Là
con gái ai mà không say mê những thứ trang sức long lanh và bắt mắt thế này,
hơn nữa đôi khuyên còn như gây cho người nhìn nó một sức cuốn hút lạ kì, giọng
nói của Na đượm vui thích: “Cảm ơn anh. Em rất thích. Đẹp lắm!”
Duy Khang cũng thấy vui. “Em thích là anh vui rồi. Loại ngọc
này có khả năng cân bằng cảm xúc, chữa lành những tổn thương tâm hồn. Đeo nó
bên mình, em sẽ luôn cảm thấy thoải mái.”
Vĩnh Uy bật hỏi: “Cậu tặng khuyên tai cho vợ tôi là ý gì vậy?”
“Theo cậu thì là ý gì?”
Lệ Na can: “Kệ anh ấy đi ạ. Dù anh tặng thứ gì anh ấy cũng
không vừa lòng đâu!”
Đôi môi hơi trề ra, Vĩnh Uy lẩm bẩm những lời như có gì ghê
gớm đâu, bình thường thôi.
Tiếp đến là mòn quà to đại choác một người ôm còn thấy nặng.
Mỹ Hà hồ hởi: “Đây là quà của mẹ con tớ. Tớ chẳng có châu báu gì cao sang đâu.”
“Tớ biết mà. Quà của cậu chắc chắn rất hợp ý tớ.” Vừa nói Na
vừa bóc nhanh lớp giấy bóng, Mỹ Hà cũng phụ cô một tay. Lớp vỏ đều được gỡ bỏ hết
xong xuôi, đập vào trước mắt mọi người là hai chú gấu bông mũm mĩm ngồi dựa vai
nhau, con mập hơn có đề tên Mỹ Hà trước ngực, con còn lại nhỏ hơn chút xíu
đương nhiên là Lệ Na.<>
Lệ Na cảm động rơm rớm nước mắt ôm chặt lấy thân hình mập mạp
của bạn. “Cảm ơn cậu!”
Vĩnh Uy không tin nổi: “Cái gì thế này? 21 tuổi đầu rồi mà
cô còn tặng gấu bông à?”<>
Bé Bin được thể lanh chanh: “Cô mua đồ chơi cho trẻ em sao
không mua máy bay hay xe đua, cháu mới chơi giúp được chứ.”
Mỹ Hà lúng túng, cô không ngờ món quà của mình lại bị phản ứng
dữ vậy: “Ơ... ơ thì. Thì tôi mua để Lệ Na ôm lúc ngủ cho đỡ trống trải không được
sao?”
“Trống trải? Thế tôi để làm cái quái gì mà cô ấy phải đi ôm
gấu bông? Hay cô nghĩ tôi thân gỗ hả đồ mập kia?” Vĩnh Uy làm mặt giận nhưng
cũng không khỏi phì cười.
Mọi người cười ồ lên khiến Lệ Na đỏ bừng mặt xấu hổ. “Mấy
người có thôi đi không... Mỹ Hà, tớ rất thích. Thật đấy.” Cô quay ngay sang món
quà của vú Lan để mọi người thôi không cười đùa mình nữa.
Vú Lan tặng Na một chiếc khăn lụa mỏng và mát lạnh như được
làm từ sợi nước, màu xanh suôn chảy bồng bềnh giống y một làn suối. Trên đó hiển
hiện những đường thêu tỉ mỉ, sinh động do chính bà làm. Một điểm đặc biệt nữa
đó là dưới ánh sáng càng tối tấm khăn lại càng trở nên sáng hơn. Lệ Na cũng ôm
và dựa đầu lên vai vú, thì thầm những lời chỉ hai vú con nghe được.
Lệ Na ngẩng lên cười rạng rỡ, mắt vẫn long lanh ướt mi. Vú
Lan cũng xúc động chấm chấm nước mắt, đứa con tuy bà không sinh ra nhưng đã
nuôi từ lúc lọt lòng giờ đã lớn thế này rồi đây. Chỉ cần nhìn thấy nó hạnh phúc
thì bà có chết cũng mãn nguyện.
Lệ Na xếp lại các món quà cẩn thận, còn một hộp lớn quà lớn
của ông bà Thụy - Kim thì cô đã xem qua rồi, một bộ váy thực sự lộng lẫy. Vẫn
còn một người nữa chưa thấy động tĩnh gì. Cô đưa mắt nhìn anh ra ý chờ đợi, tất
cả n