
mà chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Vì hồi
đó cô ấy lúc nào cũng kề cận bên mình tấm ảnh của ngài. Cứ ngắm hoài, ngắm hoài
nên đâm ra tôi cũng quen mắt lúc nào không hay.”
Ông Thụy chợt thấy nhói tim khi nghe những lời kể của bà
Dung, cố lắng mình vào câu nói ít liên quan hơn: “Bà cứ xưng hô tự nhiên!”
Nhưng làm sao bà Dung có thể xưng hô khác đi khi bà thấy người
đàn ông này quá đỗi thanh cao. Gần 60 rồi mà trông ông ấy vẫn rất phong độ, thảo
nào mà người bạn thân thiết cùng trọ của bà năm xưa cứ mê mẩn đến điên dại.
“Dạ, ngài cứ để tôi tự nhiên. Khi nãy cũng vì trông cô gái đứng
cạnh ngài giống Minh Thùy quá, ký ức tràn về nên mới nhận ra ngài nhanh đến vậy.”<>
Ông Thụy gật gù: “Phải. Quả là rất giống. Cô ấy sắp trở
thành con dâu của tôi.”
“Ơ vậy sao? Nhưng nhìn cô ấy giống Minh Thùy quá, tôi cứ
liên tưởng...”
“Ý bà là sao?”<>
“Thật ra thì... chuyện này cô ấy đã giấu kín, chỉ rất ít người
biết...” bà Dung trước còn ngần ngại. “Thôi thì chuyện cũng qua lâu rồi, để tôi
nói cho ngài biết vậy.”
Ông Vĩnh Thụy đan hai tay vào nhau chờ nghe.<>
“Một tháng sau khi bỏ làm chỗ ngài cô ấy mới biết mình mang
thai. Đứa con là của ngài. Tôi khuyên nhủ mãi, bảo là nhất định phải nói ra
nhưng cô ấy không chịu, nói là không thể làm ảnh hưởng đến ngài thêm nữa, cô ấy
sẽ nuôi con một mình. Ngài cũng biết tính Minh Thùy rồi đó...”
Cơn đau bất ngờ lan mạnh và bóp nghẹt lấy lồng ngực ông. Nỗi
xót thương, buồn khổ dâng ngập làm tái tê cả cõi lòng.
Bà Dung nói tiếp: “Một hôm cô ấy đột ngột rời đi, tôi cũng
chẳng biết đi đâu. Bẵng một thời gian mới nhận được thư của cô ấy, trong thư cô
ấy nói sẽ lấy chồng, người đàn ông đó cũng chấp nhận đứa con không phải của anh
ta. Minh Thùy nói rằng cô ấy cắt liên lạc vì muốn xóa bỏ hết chuyện quá khứ để
sống một cuộc đời mới. Tôi cũng tôn trọng quyết định của cô ấy, theo như ý tôi
thì cũng chỉ vì đứa con, chứ cô ấy không khi nào có thể quên ngài được. Bản
thân tôi thì lúc nào cũng nhớ đến Minh Thùy, đẹp người, đẹp nết mà lại bạc phận.”
Ngừng lời, bà thấm thấm giọt nước rỉ ra nơi khóe mắt.
Bàn tay thuôn dài với những nếp nhăn đã ngày một nhiều theo
năm tháng đông cứng lại, gân tay nổi cộm lên trên nền da ngả màu. Đưa tay với lấy
tách café nhưng rồi ông lại buông ra, rụt tay về bởi những ngón tay chợt run mạnh.
Ông Thụy buông tiếng thở dài kèm theo câu nói khàn đặc: “Tôi
thật có lỗi với Minh Thùy. Từ sau ngày đó bà không có tin tức gì của cô ấy nữa
sao? Trong thư cô ấy có viết bất cứ thứ gì có thể gợi mở không?
“Không ạ! Lá thư đó tôi vẫn giữ, lâu lâu cũng lôi ra đọc
nhưng không thấy có điều gì có thể tìm ra nơi cô ấy sống cả. Nhưng vừa nãy...”
Ông Thụy hiểu câu ám chỉ này, một nỗi lo sợ mơ hồ khiến mồ
hôi rịn trán nhưng ông gạt đi ngay, không thể nào... “Không phải đâu. Chỉ là
người giống người mà thôi. Tôi đã điều tra rất kỹ về Lệ Na rồi. Ba là Thái Ngọc
Hòa mẹ là Phạm Lệ Dương, người tên Lệ Dương đã mất rất lâu rồi, có điều là
không hề giống với nhân thân của người chúng ta quen.”
“Lẽ nào ngài cũng từng tỏ ý nghi ngờ?”
Ông cười khan một tiếng. “Tính tôi là vậy, người sắp trở
thành con dâu, người sẽ bước chân vào gia đình tôi thì tôi cần phải biết cặn kẽ
nhân thân của người ấy.”
Sau cùng mọi chuyện đành gác lại tại đó, trước khi đi ông Thụy
có sai người lái xe chuẩn bị cho bà một chút quà gọi là cảm ơn những quan tâm của
bà dành cho Minh Thùy và cả ông. Họ chia đôi hai hướng đi và mang theo nhiều
tâm trạng, bà Dung thì cứ mãi phân vân về cô gái Lệ Na liệu có liên quan đến
Minh Thùy không.
Ông Vĩnh Thụy thì chìm trong tuyệt vọng với dĩ vãng đã trôi
xa.
***
Sinh nhật Lệ Na.
Chỉ là bữa tiệc nhỏ đơn giản với những người thân thiết
nhưng không khí rất đầm ấm và vui vẻ.
Vú Lan tay bưng chiếc bánh sinh nhật cỡ đại, miệng hét vang
tránh đường. Bà đặt khay bánh xuống mặt bàn, vênh mặt nghe mọi người trầm trồ
tán dương tài nghệ của bà càng ngày càng tăng. Chiếc bánh trắng thơm ngậy mùi sữa
với lớp socola phủ xen kẽ, hàng chữ Chúc mừng sinh nhật Lệ Na tròn 21 tuổi được
viết bằng kem dâu ngọt sánh mịn.
Bé Bin vỗ tay bôm bốp, nó muốn được nếm ngay miếng bánh gato
bông xốp trộn đầy hạnh nhân kia nhưng mọi người đều nói không được, hôm nay mẹ
mới là nhân vật chính, thằng bé hơi phụng phịu một chút nhưng rồi nó nghĩ thôi
được nhường mẹ một lần vậy.
Duy Khang giúp Lệ Na cắm đủ 21 cây nến xung quanh chiếc
bánh. Xong xuôi Mỹ Hà chạy lại tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh nến lung linh ẩn hiện
lay động trên những khuôn mặt tưng bừng quây xung quanh. Mỹ Hà bắt nhịp để mọi
người cất tiếng hát bài hát sinh nhật độc nhất vô nhị suốt bao thế kỷ nay Happy
birthday to you, Happy birthday to you...
Khuôn mặt Lệ Na ửng hồng trong ánh nến, môi nở nụ cười hạnh
phúc cùng hát bài chúc mừng sinh nhật mình. Cô thấy rất cảm động, đã lâu rồi mới
lại có một ngày sinh nhật tuyệt vời như hôm nay. Bài hát kết thúc, mọi người
yêu cầu cô hãy ước và thổi nến đi.<>
Lệ Na chắp hai tay, mắt lim dim lẩm nhẩm cầu nguyện, sau đó
đặt tay giữ chiếc váy xanh lơ cúi mình t