Duck hunt
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322095

Bình chọn: 10.00/10/209 lượt.

cho đám bạn ra ý rót rượu.

Một tên cầm chai rượu rót vô cốc. “Hôm nay phải phạt thật nặng

nàng Lệ Na của chúng ta nha, dạo này cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ hoài.” Cậu ta ngồi

sát lại, nâng mời Na.

Cô cầm lấy cạn liền một hơi. Chất cay nồng đến xé cổ, một

chút rượu cũng làm Na chếnh choáng nhưng cô vẫn uống, bởi sự ta đây trẻ con và

đôi khi là từ sự khích bác của bạn bè.

Đôi má Na đã ửng hồng sau vài cốc rượu vị hoa quả, cô bắt đầu

lảm nhảm những lời lung tung không rõ. Mấy cô bạn gái đang thì thầm, chỉ trỏ về

phía quầy rượu.

Na chỉ tay vào họ quát: “Này! Mấy cậu to nhỏ gì đó? Trước mặt

tôi mà dám bất lịch sự vậy hả? Có chuyện gì nói mau!”

Một cô cười nịnh: “Hihi đâu có, bọn mình đang thách nhau xem

ai dám ra bắt chuyện với anh chàng kia, anh ta đang ngồi ở quầy bar đó. Kia

kìa!”

Lệ Na đưa mắt nhìn theo hướng tay của cô bạn. Ánh đèn sáng

lóa nhiều màu của vũ trường cứ lấp lóa, ẩn hiện theo mỗi vòng quay trên thân

hình chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế cao sát mặt quầy bar. Thi thoảng anh

ta quay sang bên trò chuyện cùng mấy người bạn đi cùng.

Tiếng cô bạn vang lên: “Cậu có biết anh ta là ai không? Người

thừa kế của tập đoàn Cao Kiến đấy. Cũng là dạng tay chơi rất nổi tiếng nhưng gần

đây không thấy xuất hiện mấy. Nghe đâu anh ta đã bắt đầu tiếp quản công việc

kinh doanh của gia đình. Mới có 24 tuổi thôi đó.”

Lệ Na vẫn im lặng, mắt đăm đăm nhìn chàng trai đó không rời,

tim cô dường như loạn lên một nhịp, cả thân thể cũng run lên trong sự bất ngờ.

Khoảng cách xa xa và ánh đèn quay cuồng làm giảm tầm nhìn nhưng không hiểu sao

cô vẫn tin rằng đó chính là anh ta. Na tỉnh hẳn, trong người như không còn một

giọt rượu, đứng bật dậy và bước vội đến chỗ anh ta. Mọi người nhìn theo cô với

vẻ thích thú.

Càng lại gần Na càng thêm hồi hộp, tim đập mạnh lồng ngực,

không hiểu sự bạo gan của cô hàng ngày biến đâu mất. Mình đã không nhầm, đúng

là anh ta.

“Hi!” Cô lên tiếng, môi cố nở nụ cười tươi nhất có thể.

Vĩnh Uy ngoảnh sang nhìn cô trong vài giây rồi quay lại với

cốc rượu trên tay.

Na không thể chờ lâu hơn, cô tuôn hết những lời muốn nói

trong lòng: “Anh còn nhớ tôi không? Hôm ấy ở trung tâm thương mại anh đã cứu

tôi… ưm… nếu không có anh chắc tôi không sống nổi. Tôi rất cảm kích. Anh biết

không tôi đã tìm anh rất lâu. Tôi…”

“Hiểu rồi!” Vĩnh Uy giơ một tay lên ra ý cho cô ngừng nói.

“Cô muốn trả ơn chứ gì?” Anh nói và vẫn không nhìn lại cô.

Na vâng một tiếng dõng dạc.

“Trả thế nào?” Anh liếc nhìn cơ thể cô từ trên xuống dưới bằng

ánh mắt như đang đo đếm, cân nhắc một món hàng. Đối phó với những cái đuôi bám

theo Uy thường hay áp dụng cách thức tỏ ra ta đây là một gã lưu manh chính hiệu

nhưng có vẻ như điều đó hoàn toàn mang đến một tác dụng ngược lại, khi mà các

cô gái càng say mê anh hơn, bởi sự kết hợp từ vẻ lạnh lùng và một phong thái ngạo

nghễ bất cần khiến anh trông càng hấp dẫn. Vĩnh Uy nhếch mép buông một câu thầm

thì pha chút cười cợt và chế giễu: “Non lắm!”

“Non?” Lệ Na tròn mắt.

Câu nói của anh như kích vào lòng tự tin trong cô và đem đến

chút bực bội. Rồi Na nhoẻn cười muốn chứng minh cho anh thấy cô không phải cô

gái khờ khạo như anh nghĩ, hơi rượu như tiếp thêm sự bạo gan. “Anh nghĩ là em

non nớt và dễ bắt nạt lắm sao?” Bàn tay cô đưa ra vuốt lên bờ vai anh ta, các

ngón tay mân mê dọc từ cổ xuôi xuống bờ ngực vạm vỡ. Một dòng điện chạy rần từ

sự tiếp xúc lan theo cánh tay cô tràn vào cơ thể.

Vĩnh Uy túm lấy bàn tay đang chuyển động đó ôm gọn trong bàn

tay như gọng kìm của mình. Vòng sít của những ngón tay anh dần mạnh thêm.

Na tái người đi vừa sợ vừa đau. Tim dường như cũng đông cứng

lại theo mỗi tiếng kêu khe khẽ từ các khớp xương.

“Có muốn đôi tay trắng nuột này gẫy nát không hả?”

Cô run rẩy lắc mạnh đầu, tiếng thở hắt ra đầy đau đớn.

Vĩnh Uy lại nhếch môi cười gằn: “Vậy thì đừng có ngọ nguậy

khi chưa được phép!” Nói rồi anh buông tay giải thoát cho cô.

Lệ Na hơi lùi lại ôm chặt bàn tay đỏ tấy của mình. Tròng mắt

rơm rớm nước, từ bé đến giờ đã ai dám dùng bạo lực với cô thế này đâu.

Mấy người bạn của Uy vẫn theo dõi mọi chuyện từ nãy đến giờ,

họ nhìn nhau và cùng có chung một suy nghĩ, rằng không hiểu cái cô gái này đã

thấy sợ hay chưa?! Nếu chưa thì lại thêm một cô gái si tình nữa và thời gian tới

chắc sẽ có nhiều trò để xem đây.

Vĩnh Uy đứng dậy nói với mấy người bạn: “Tôi đi trước.” Một

tay đút túi quần, vẻ điềm tĩnh, có phần hờ hững anh bước lại phía cầu thang dẫn

lên lối ra ở sảnh trên.

Lệ Na vội đi theo với cánh tay vẫn còn tê dại vì đau. “Đừng!

Anh đừng đi!”

Anh vẫn bước thẳng không một chút bận tâm.

Cô đứng im với sự xốn xang trong lòng, một quyết tâm dâng

lên mạnh mẽ. Anh cứ chờ xem, nhất định em sẽ khiến anh phải “chết” trong vòng

tay em.

***

Khu liên hiệp thể thao dành cho giới thượng lưu. Trong căn

phòng thoáng đãng với vài ba chiếc máy chạy, Vĩnh Uy chạy miệt mài trên chiếc

máy tập, mồ hôi lăn giọt từ trán xuống quai hàm, men theo thân hình cân đối với

những đường lượn quyến rũ tạo cho anh một sức hút ghê gớm đối với