Old school Swatch Watches
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322102

Bình chọn: 8.5.00/10/210 lượt.

a toát lên một phong thái mạnh mẽ

và quyết đoán.

“Phải đích thân ngài tổng giám đốc đến đây, thật vất vả cho

ông.” Vĩnh Uy nhìn người đàn ông bệ vệ này, anh thầm đánh giá hiệu quả công việc

qua cử chỉ và nét mặt của người đối diện. Tuy công ty của ông ta đã vững mạnh

trong nhiều năm nhưng anh chỉ tin những gì được kiểm chứng chắc chắn trong hiện

tại.

“Vâng! Tôi đích thân đến để bàn với cậu về dự án đầu tư

chung cư Mỹ Nguyên, tôi mong cậu sẽ nhanh chóng xem xét việc đầu tư. Bởi vì, chắc

cậu cũng đã nắm rõ, khu đất của dự án nằm trong diện mở rộng đô thị tầm cỡ, về

địa thế thông thương cũng như tiềm năng phát triển là rất khả quan, điều ấy có

lẽ khỏi phải bàn nữa, phân tích đánh giá đạt chuẩn A của bộ về hiệu quả kinh tế

và hiệu quả xã hội đã thể hiện rõ vậy. Mọi thứ đều thuận lợi như thế nên hôm

nay tôi cũng muốn đẩy nhanh quá trình trao đổi hợp tác giữa hai bên chúng ta

luôn.” Ông Hòa đẩy tập tài liệu về phía Vĩnh Uy. “Đây là tất cả các văn bản, giấy

tờ liên quan đến dự án này, gồm cả phần thuyết minh và bản thiết kế cơ sở rồi.

Cậu hãy xem qua!” Như sợ chưa đủ ông vội vàng thêm: “Mối lợi to lớn không nên

trì hoãn quá lâu.”

“Tôi muốn biết về ngân sách dự trù?”

Vĩnh Uy cầm tập tài liệu lên và liếc qua, điều anh quan tâm

là vốn lưu động và bảo lãnh cùng nguồn cấp dự phòng của công ty ông ta có thể

lên đến bao nhiêu phần trăm tổng vốn hạch toán.

Ông Hòa hơi tỏ ra lúng búng khi trả lời: “Ba… ba trăm tỷ… ờm

đó cũng chỉ là con số tạm thời, tới đây khi dự án đã đi vào hoạt động số…”

“Sao cơ?” Vĩnh Uy thốt lên như thể không tin nổi những lời mới

nghe được. “Ba trăm tỷ đồng? Ông không đùa đấy chứ,” anh thả phịch tập tài liệu

lại mặt bàn, trở giọng lạnh nhạt:

“Có lẽ dự án này hơi quá quy mô so với tầm hoạt động của

công ty ông. Tôi rất hiểu với những kinh phí hàng nghìn tỷ đồng sẽ không ít các

công ty mắc phải tình trạng lao đao tương tự nếu không nắm rõ khả năng cũng như

muốn dấn quá xa.” Anh thẳng thắng chỉ rõ quan điểm rồi dường như muốn nhanh gọn

và dứt khoát liền tuôn một tràng như máy:

“Chưa kể là vấn đề về vốn dự trữ, bảo lãnh cũng chỉ là một mắt

xích nhỏ trong cả quá trình lâu dài. Bất cập này sinh từ việc hợp thức hóa chủ

sở còn tồn đọng vướng mắc sẽ kéo theo hàng tá hệ lụy liên đới. Thiếu cơ sở, thiếu

tính thuyết phục, thiếu mối liên kết chặt chẽ và an toàn… tôi nghĩ… dự án này

thật khó tiếp nhận.”

“Xin lỗi… tôi…”

Anh không hề để tâm đến việc ông Hòa đang sợ hãi muốn giải

thích. “Dù vậy… tôi vẫn sẽ cân nhắc lại… một cách nghiêm túc và khách quan nhất

có thể. Ông có thể ra về, tôi sẽ thông báo lại trong thời gian sớm nhất việc tập

đoàn Cao Kiến có thông qua quyết định đầu tư hay không!”

Ông Hòa ngồi nhấp nhổm trên ghế, mồ hôi toát ra từng giọt

khi nghe những lời từ Cao Vĩnh Uy. “Không… không phải vậy đâu. Cậu nghe tôi…”

“Tôi đã nói là tôi sẽ cân nhắc.”

Ông đã biết là đã đến lúc mình nên ra về, giờ có kì kèo thêm

cũng vô ích. Ông nói khi nhấc thân hình to béo lên: “Được. Tôi hy vọng ở cậu.”

Sau khi ông Hòa đã ra về, Vĩnh Uy nhấc máy yêu cầu thư ký:

“Cô điều tra với các bên ngành liên quan và cho tôi một báo

cáo chi tiết về tình hình tài chính của công ty xây dựng An Bình! Con số chính

xác về khoản nợ với bên ngân hàng và các công ty tín dụng.” Nói rồi Uy gác máy,

đôi tay đan lại đầy ưu tư.

**

Mưa vẫn rơi tí tách, nhìn qua khung cửa kính trong veo, khu

vườn đẫm một màu xanh ngát mắt, vẻ tươi mới mát lành cũng trở nên hiu quạnh khi

đi đôi với một tâm trạng ưu buồn.

Lệ Na cứ đi đi lại lại vẻ chán chường, hết ngồi xuống sa

lông lật giở vài tờ tạp chí thời trang rồi lại đứng lên nhìn mông lung ra ngoài

màn mưa.

“Con không thể ngồi im một chỗ được sao? Cứ qua qua lại lại

làm vú chóng cả mặt.” Vú Lan ngồi trên chiếc ghế bành êm ái, tay luồn thoăn thoắt

những đường chỉ thêu trên chiếc khăn voan rộng.

“Haizz!!! Vú nói xem sao đến giờ vẫn chưa tìm được cơ chứ?”

“Tìm một người lạ mặt không rõ danh tính đâu phải chuyện dễ,

ba con đã cho dò hỏi một số người có mặt tại khu thương mại hôm đó nhưng không

ai biết người nào như con mô tả cả. Thôi thì nếu có duyên sẽ gặp lại.” Suốt từ

hôm đó con bé luôn mồm lặp lại câu hỏi về việc tìm ra chàng trai ấy và và cũng

lặp lại những câu trả lời như vậy.

Lệ Na trườn dài trên sa lông, tựa má lên chiếc gối ôm mềm,

miệng lảm nhảm câu: “ Có duyên sẽ gặp lại. Có duyên sẽ gặp lại. Có duyên… nhất

định sẽ gặp lại…”



Ánh sáng loang loáng, Lệ Na bước xuống vũ trường từ chiếc cầu

thang cao ngất. Khung cảnh náo nhiệt ồn ào, đám thanh niên đang quay cuồng

trong tiếng nhạc sôi động, ở góc xa là những chiếc bàn với tiếng cười đùa và chạm

ly lanh canh.

Lệ Na tiến lại chiếc bàn quen thuộc nơi cô và đám bạn thân thường

tụ tập. Họ hú hét chào đón khi trông thấy cô từ xa. Na luôn là trung tâm của mọi

ánh nhìn ngưỡng mộ và được hưởng trọn sự nhiệt thành từ các chàng trai. Sự xuất

hiện của cô ngay lập tức mang lại không khí hứng khởi.

Nhưng Na vẫn âu sầu nét mặt chẳng hưởng ứng, chán nản thả

người đánh phịch xuống ghế, hất hàm