
ều.<>
Giữa đám đông chen lấn, xô đẩy nhau ấy, Na bị va mạnh, loạng
choạng trên chiếc giày cao gót rồi ngã nhào, vai đập mạnh vào chiếc kệ hàng bày
la liệt các loại túi xách. Chiếc kệ kế bên bị va động nên đổ sập xuống chân cô
bằng lực mạnh ghê gớm. Na hét lên đau đớn. Nhưng tiếng huyên náo lấn át và dòng
người vẫn đổ ra ngoài để thoát hiểm nên không một ai chú ý đến cô gái trẻ vừa gặp
nạn.
Không gian dần vắng lặng, Na sặc sụa trong những mảng khói
dày đặc. Cô thử rút chân ra nhưng làn da mỏng mỗi lần cử động lại cứa vào mép kệ
gây đau rát vô cùng. Mắt nhòa trong nước mắt và khói, cô run rẩy sợ hãi kêu cứu,
nhưng mỗi lần mở miệng khói xộc vào tận tâm phổi nên càng thấy tức thở hơn.
Giữa cơn choáng váng mơ màng, người đàn ông ấy bỗng xuất hiện.
Bóng dáng cao lớn, vẻ ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống cô. Trong làn khói mờ ảo
thoắt ẩn thoắt hiện trông anh ta càng đẹp như một pho tượng bí ẩn. Na vẫn ngước
nhìn với vẻ bỡ ngỡ thì anh ta đã dùng một tay nhấc cao chiếc giá đẩy mạnh sang
một bên, giải thoát cho đôi chân cô khỏi sự kìm kẹp. Trên đôi chân nõn nà hằn
sâu những vệt tím bầm vì va đập mạnh.
Từng sợi khói như sương cứ vấn vít cộng với đôi mắt nhòa mờ
nên cô không thể trông rõ người ấy cho đến lúc này khi gương mặt anh ta đã gần
sát lại. Na thấy tim mình như đứng im lúc đáy sâu võng mạc (và thêm cả đáy sâu
con tim nữa) được diện kiến những đường nét đẹp tuyệt. Sắc như tạc. Không phải
như cô vốn hình dung về một chàng hoàng tử trong mơ với gương mặt anh tuấn hào
hoa. Không phải như cô vốn hình dung về một chàng hoàng tử trong mơ với gương mặt
anh tuấn hào hoa. Không phải. Ở anh ta là một kiểu gì đó thật khác mà khó có thể
diễn tả bằng lời, từng phân li sắc nét ngùn ngụt một thứ sức mạnh nam tính hoàn
mỹ… dễ dàng hủy diệt những con tim mềm yếu…
Mải đắm chìm trong cơn chấn động, tâm trí Na không kịp định
thần nên đã bị quay quay, tròng trành khi anh ta nhấc bổng cô lên một cách nhẹ
nhàng, ôm gọn trong vòng tay chắc khỏe của mình. Rồi cứ thế, từng bước chậm rãi
không hề vội vã, đưa cô ra khỏi nơi mù mịt này.
Trong vòng tay anh ta – một người hoàn toàn xa lạ – chưa khi
nào Thái Ngọc Lệ Na lại cảm thấy an toàn và yên ổn đến vậy. Cảm giác như có thể
chìm sâu vào giấc ngủ bình yên mà không phải lo lắng, sợ hãi bất cứ điều gì.<>
Bên ngoài bầu không khí thoáng đãng trong lành tưới mát và
xóa tan sự ngột ngạt. Anh ta đặt cô xuống một nơi an toàn rồi vẫn không nói một
lời quay bước đi thẳng. Na vẫn đang run rẩy và ngỡ ngàng trước mọi chuyện, cô
chăm chú nhìn theo bóng dáng cao ráo, chững chạc của chàng trai đó không chớp mắt.
**
Ông Hòa và vú Lan hớt hải chạy vào phòng bệnh, mồ hôi ướt đẫm
trên trán. Lao đến bên con gái ông run rẩy ôm chặt nó. “Con… con… ôi con tôi!
Con bị thương những đâu, giờ con thấy sao rồi?”
Na chuồi ra khỏi cái ôm siết của ba, trấn an bằng giọng hơi
mệt mỏi: “Kìa ba! Con không sao rồi.”
Vú Lan thì sụt sịt vào chiếc khăn, bà nấc lên giọng nức nở:
“Lúc nghe tin tôi tưởng ngất đi được, giờ không sao là may rồi.”
Mấy cô bạn gái của Na vẫn ngồi khép nép bên cuối giường, họ
lí nhí xin phép ra về. Chưa ra đến cửa Na đã gọi giật lại:
“Khoan đã!”
Một cô lên tiếng: “Hì hì, cậu muốn nói gì với bọn mình à?”
“Tìm anh ta cho tôi! Anh chàng đã cứu tôi ấy. Mấy cậu làm
sao thì làm, tìm bằng được người đó cho tôi, xem anh ta tên gì? Bao nhiêu tuổi?
Số điện thoại…” Na phẩy tay. “Nói chung là tất cả.”
Ông Hòa ngạc nhiên xen vào: “Sao cơ? Anh chàng nào vậy? Ý
con nói là…”
“Ba! Anh ta chính là ân nhân của con đó, nếu không có anh ta
cứu giờ này ba đã ôm xác con rồi.”
“Vậy con không hỏi tên cậu ta, nhà ở đâu hả?”
Na lắc đầu. “Không ạ! Khi đó con còn tâm trí đâu nữa.”
“Chà! Vậy là khó rồi.” Ông Hòa cảm khái.<>
Lời của ông như đã bao hàm tất cả những khó khăn, rắc rối để
tìm ra được chàng trai hiệp nghĩa đó. Mấy cô gái chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chẳng
biết nói sao.p>
***
Văn phòng của giám đốc dự án đầu tư thuộc tập đoàn địa ốc
Cao Kiến.
Cao Vĩnh Uy đang lướt ngón tay trên bàn phím cảm ứng máy
tính, xem xét chi tiết một số vấn đề về đầu tư bất động sản vào mấy lô đất thuộc
diện kinh tế mới. Gọng kính trắng chống tia bức xạ càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm
đầy tri thức. Anh luôn làm việc với sự nghiêm túc và tập trung cao độ.
Tiếng chuông điện thoại phòng làm việc reo vang, Vĩnh Uy nhấn
nút trả lời. Giọng nói cô thư ký vang lên trong máy điện bàn: “Thưa giám đốc!
Có ông Thái Ngọc Hòa là tổng giám đốc của công ty xây dựng An Bình muốn gặp
giám đốc để bàn về dự án đầu tư xây dựng chung cư cao cấp Mỹ Nguyên ạ!”
“Được! Mời ông ta vào!”
Cô thư ký sau khi pha trà liền lui ra. Còn lại hai người đàn
ông một già một trẻ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn khách dài. Ông Hòa không
ngờ giám đốc dự án đầu tư của Cao Kiến lại trẻ đến vậy, cũng nghe nói khá nhiều
về nhân vật trước mặt, rằng anh ta là người thừa kế tập đoàn địa ốc này, vừa nhậm
chức chưa lâu và đang trong quá trình tập sự nhưng đã có rất nhiều những quyết
sách mạnh tay. Tuy trông khá trẻ nhưng ở anh t