Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322990

Bình chọn: 8.00/10/299 lượt.

nh đường phố.

Qua một con đường với những cửa hiệu ăn nhanh san sát, hai bên đường là những

hàng cây Xà Cừ nối dài, anh chợt nhìn thấy cô gái có dáng người gầy bé mảnh khảnh,

cô đi dọc theo vỉa hè và nhìn ngắm các cửa hiệu.

Anh chú ý theo sát cô với thắc mắc không biết cô ta định làm

gì, có lẽ là tìm việc làm chăng. Lệ Na đứng im trước một cửa hiệu có treo tấm

biển cần bán, cửa hiệu đó có một kiến trúc khá đẹp mắt với mặt tiền nửa cổ điển

nửa hiện đại, rất trang nhã mà vẫn hợp thời. Ngay sau nó là một mặt hồ phẳng lặng,

làn nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời trông thật thơ mộng.

Na bước vào quán, nét mặt tươi tắn thể hiện quyết tâm cao độ.

Còn anh vẫn ngồi lặng im trên xe đỗ cách đó không xa.

Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, Lệ Na bước từ quán ra

với nỗi thất vọng tràn trề in hằn trên nét mặt, cô cúi đầu bước đi trong tâm tư

mênh mang, vô định.<>

Khi bóng hình cô đã khuất dạng, anh mới mở cửa xe bước xuống.

Vào trong quán Uy nhìn thấy một người đàn ông đang ghi chép sổ sách ở quầy bar.

Hóa ra đây là một quán trà cổ điển, không gian ngập màu xanh thích mắt, gió từ

hồ thổi tới mang theo hương vị trong lành dịu dàng và tươi mới khiến bất cứ ai

bước vào đây cũng tìm được cảm giác thư thái cho tâm hồn.

**

Na cúp máy di động lại, cô cứ im lặng một lúc thật lâu khiến

vú Lan sốt ruột khi không hiểu ai vừa gọi đến và có chuyện gì.

“Sao? Ai gọi mà thần người ra thế?”

Na vội bật người dậy, miệng hét vang sung sướng: “Zeeeeee,

aaaaa aaaaaa…” chân tay thì múa may quay cuồng, “Là lá la, là lá la!”

Bé Bin thấy mẹ như vậy cũng thích chí nhảy lên cười khanh

khách.

Vú Lan đưa tay chặn ngực. “Ôi trời con bị gì vậy? Sao bỗng

dưng hóa điên lên thế kia?”

“Yaahh! Vú có biết không hả, ông chú ở quán trà mà lúc sáng

con gặp. Ông ấy đã đồng ý cho chúng ta thuê lại với giá thấp rồi. Lại còn có thể

trả góp để mua lại nữa chứ. Ôi hạnh phúc quá đi!!!” Na không thể ngừng cười, đã

lâu rồi cô chưa thấy vui như hôm nay.

“Nhưng mà vú cứ thấy sao sao ấy, theo con nói thì chỗ đó rất

tốt cớ gì họ lại phải bán đi? Giờ lại còn cho thuê với giá như cho không.”

“Thì con đã nói rồi, ông ấy sắp theo con trai ra nước ngoài

định cư. Thấy không cần thiết nên bán đi. Có lẽ là thấy chúng ta nhiệt tình nên

ông ta chiếu cố cho, trên đời này thiếu gì người tốt. Vú đừng có lo lắng thái

quá.”<>

Nhấc thằng bé con trên tay Na xoay một vòng thật mạnh. Tiếng

cười đùa của hai mẹ con vang lên giòn tan trong màn đêm tĩnh mịch.

Mọi sự chuẩn bị gần như đã xong, chỉ còn chờ ngày khai

trương là tiệm bánh An An sẽ chính thức đi vào hoạt động. Lệ Na đặt tên An An

vì cô cảm thấy bất cứ ai bước vào nơi đây sẽ luôn cảm thấy bình an và thanh thản.

Gian chính không quá rộng, được kết hợp hài hòa giữa màu

xanh lá và màu kem sữa tạo nên cảm giác vừa mát lành, không bức bối mà vẫn ấm

cúng cho khách hàng. Quầy bar là nơi pha chế các loại đồ uống, ngay sau nó là

căn bếp nhỏ với lò nướng bánh và khu chế biến.

Chếch ngay bên gian chính là khu riêng biệt ngoài trời được

ngăn bằng kính, một số chiếc bàn được kê kế ngay sát bên hồ chỉ dành cho những

khách hàng muốn được yên tĩnh.

Gian nhà sau có khá nhiều căn phòng nhỏ tách riêng có thể

dùng làm phòng ngủ, ba người nhà Lệ Na chuyển hẳn đến đây sống vừa tiện việc lại

có thể tiết kiệm chi phí.

Lệ Na đang lau dọn thì một bóng người lịch kịch bước vào che

cả một khoảng lớn ánh sáng từ ngoài cửa. Ngạc nhiên khi nhận ra đó là nàng bạn

thân Mỹ Hà cô vội buông khăn lau chạy lại.<>

Na tươi cười, cô rất vui khi lại nhìn thấy bạn. “Cậu đến

thăm mình hả?”<>

“Cũng không khó tìm lắm nhỉ? Cầm lấy!” Mỹ Hà ném cho bạn chiếc

túi du lịch căng phồng đồ, rồi nghênh ngang đi xem xét mọi thứ.<>

Na nhìn xuống chiếc túi trên tay. “Thế này là sao…?”

Mỹ Hà quay lại nhìn bạn, nhe hàm răng trắng bóng cười toe

toét: “Tớ đã xin nghỉ việc chỗ đó rồi, từ giờ cậu phải có trách nhiệm với tớ.

Hiểu không hả? Không những lương bổng kha khá, ngày ba bữa mà ngày lễ tết cũng

phải cho tớ nghỉ và bồi dưỡng thêm nữa.”

Đôi mắt đỏ rơm rớm, Na lao đến ôm chầm lấy bạn: “Mỹ Hà, cậu

thật tốt, tớ biết cậu không bỏ tớ mà. Cảm ơn cậu!”

Cô bạn hắng giọng: “E... hèm!”

Na ngước nhìn lên. “Sao vậy?”

“Tớ đang nghĩ xem có nên bắt cậu đóng bảo hiểm cho tớ nữa

không. Ha ha!”

“Thật là...” Na đấm thùm thụp vào người bạn, đối với Mỹ Hà

thì chỉ như có người đang phủi quần áo cho cô. Cả hai cùng cười đùa sảng khoái,

không e dè. Họ đã tự do và vẫn bên nhau, tình bạn thật tuyệt vời.

***

Tiệm bánh được trang trí lộng lẫy trong ngày khai trương,

khung cảnh sáng bừng chào đón những ngày tươi đẹp sắp tới. Không khí thoáng

đãng với lượng khách vừa đủ, mặc dù trong ngày khai trương đồ uống đa phần đều

miễn phí nhưng quan trọng là tạo được uy tín với sản phẩm có chất lượng và cung

cách phục vụ chuyên nghiệp.

Duy Khang đến vào giữa buổi sáng, anh mang đến một lẵng hoa

khá to.

“Chúc mừng em!”

“Anh khách khí quá, chỉ cần đến thử tay nghề của em là em

vui rồi.”

Mỹ Hà khi nhìn thấy anh thì đã trở nên bất động hoàn toà


The Soda Pop