
thấy nhàm chán là em đã rất cảm kích rồi.”
Anh mỉm cười thật hiền, nụ cười ấm áp đầy sự quan tâm chia sẻ.
Mây vẫn lặng lẽ trôi, lá vẫn rơi, gió vẫn thổi. Dòng người vẫn
quay cuồng với cuộc sống trong khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm. Lệ Na thấy
lòng lắng dịu khi mỗi phút giây trôi qua, nỗi buồn nào rồi cũng qua, điều quan
trọng là cần vững tâm để đối mặt với gian nan phía trước.
**
Đối mặt với sự khắt khe, nghiêm túc từ ông quản lý Na không
biết làm sao để có thể xin họ cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu mất việc ở đây
cũng đồng nghĩa với việc gia đình cô sẽ đi vào ngõ cụt tăm tối. Thời buổi này
tìm việc đâu có dễ. Hãi hùng với ý nghĩ không có việc làm, không kiếm ra tiền,
cô khẩn khoản:
“Cháu sai rồi, chú bỏ qua cho cháu một lần này thôi. Cháu
xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm sự việc như vậy nữa.”
“Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ cô lại được. Có nhân viên
nào mà dám hất nước vào mặt khách? Cô đã làm mất đi hình ảnh của quán chúng ta
rồi. Uy tín, danh dự đều bị cô làm hoen ố cả, liệu có ai còn muốn đến đây nữa.
Thực sự tôi rất tiếc, cô là một nhân viên năng nổ, nhiệt tình. Nhưng…” ông quản
lý có khuôn mặt khắc khổ chỉnh cặp kính trên sống mũi rồi ký roẹt vào tờ quyết
định cho thôi việc và mức lương hoàn trả.
Vậy là hết thật rồi, cô không thể níu kéo được gì thêm nữa.
Là do mình ngu ngốc, xốc nổi, phải nhận lãnh lấy hậu quả thôi, cô phải chấp nhận
lấy những gì mình đã gây ra nhưng sao vẫn thấy xót xa và bất mãn thế này.
Mỹ Hà cùng các bạn đứng ở trước cửa phòng làm việc của người
quản lý chờ xem kết cuộc ra sao, họ không khỏi lo lắng cho số phận của cô.
Thấy Lệ Na đi ra với bộ mặt nặng nề, thất vọng và tờ giấy
trên tay họ cảm giác như cả khối đá to đổ sập trong lòng.
“Sao rồi? Ông ta có bỏ qua cho cậu không?”
“Nhất định không thể đuổi cậu được, thời gian qua cậu đã cống
hiến bao nhiêu tâm sức vì cái nơi này.”
“Đúng vậy. Hơn nữa lỗi đâu phải do cậu.”
Mỗi người một câu đều tỏ rõ sự cảm thông với Na, cô thấy rất
vui vì mọi người không quay lưng mình. “Các bạn, thời gian qua cảm ơn các bạn rất
nhiều!” Cô nhìn khắp mọi người với sự xúc động chân thành từ tận đáy lòng. “Được
làm bạn với mọi người đã là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn đối với mình, mọi người
ở lại làm việc tốt nhé! Dù sau này có ra sao, thời gian có thay đổi thế nào
mình vẫn sẽ luôn nhớ đến các bạn và tình cảm tốt đẹp của chúng mình.”
Mỹ Hà hét lên để lấp đi tiếng nghẹn: “Cậu nói gì thế hả? Cậu
không thể đi đâu được, một khi tớ còn ở đây!” Cô chống nạnh, mím môi nói giọng
không cam chịu:
“Chúng ta phải đấu tranh giành lại công bằng, các cậu có
nghe rõ không hả? Chúng ta phải đình công, xem họ có dám đuổi việc hết cả đám
không, hừ.”
Tiếng râm ran hưởng ứng nhất loạt nổi lên.
Na vội can ngăn: “Đừng mà, mình xin cậu! Mỹ Hà, cậu không thể
lôi kéo để mọi người liên lụy vì mình được. Nghe mình này, các cậu còn gia
đình, người thân, không thể vì mình mà làm chuyện dại dột được. Nếu không nghe,
mình sẽ giận đó.”
Sau một hồi khuyên giải các cô gái cũng đành ngậm ngùi cam
chịu, họ chia tay trong sự lưu luyến bồi hồi. Đã bao tháng ngày cùng làm việc,
cùng vui đùa, cùng san sẻ mọi điều. Giờ phải chia xa trong lòng ai cũng ngập
tràn nỗi buồn.
***
Nếu là trước đây có lẽ Vĩnh Uy sẽ không bao giờ đặt chân vào
nơi nào đó mà anh chứng kiến chuyện thị phi như vậy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn
đến quán bánh ngọt café này, tự hỏi lòng rằng mình cần một nơi yên tĩnh và
thanh lịch nhưng có vẻ như nơi đây không giống như thế. Vậy sao mình vẫn đến
đây? Có lẽ là vì cô nàng kia chăng? Phải rồi, anh muốn biết sau sự việc đó cô ấy
sẽ ra sao.
Đến đây anh mới biết Lệ Na đã bị cho thôi việc, bỗng nhiên
anh cảm nhận không gian xung quanh không còn vẻ dễ chịu, thanh khiết nữa. Nắng
xuyên qua tấm trần kính trở nên bức bối, quang cảnh vắng vẻ đến đơn điệu.
Anh ngồi suy tư một hồi mà không thấy tâm trạng khá hơn bèn
trả tiền và rời đi, tự nhủ rằng sẽ không bước chân vào nơi này lần nữa…
**<>
Lệ Na trằn trọc suốt canh thâu, cô không thể chợp mắt. Những
ý nghĩ cứ len lỏi bám riết không rời, hết quay bên này rồi bên kia khiến vú Lan
bực mình gắt:
“Con không để ai ngủ hả? Biết mấy giờ rồi không?”
Na kéo tay vú ngồi dậy. “Vú dậy, dậy ngay! Con muốn bàn chuyện.”
“Ôi trời con nhỏ này, đêm hôm thế này bắt vú dậy nói chuyện.”
Vú Lan che miệng ngái ngủ.
“Chúng ta mở cửa hàng bánh đi!”
“Con có biết bây giờ thuê được địa điểm cũng khó lắm không?
Chúng ta có được bao nhiêu vốn đâu. Hơn nữa tay nghề làm bánh của con chả ra
đâu vào đâu.”
“Chẳng phải tay nghề của vú rất khá sao, về vốn thì chúng ta
đã tích được một khoản kha khá rồi. Ngày mai con sẽ đi tìm địa điểm.”
“Ôi giời, thôi có chuyện gì mai hẵng tính. Ngủ đi!” Nói rồi
bà nằm lại và chìm ngay vào giấc mộng đang dở.
Lệ Na vẫn ngồi đó phác thảo ra những kế hoạch cho tương lai,
cô cứ vẽ bằng trí tưởng tượng ra bao nhiêu mộng đẹp.
***
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên đường, Vĩnh Uy tựa cằm lên
cánh tay chống trên thành cửa xe, ánh nhìn hờ hững lướt qua khung cả