
y cả người con gái tốt như Đường Di cũng
cảm thấy ghê tởm, có phải con bị điên rồi phải không?!" Giọng nói của
Lục Trường Kính vang vọng khắp thư phòng.
Vốn dĩ Lục Thần Hòa
không muốn đối chọi gay gắt với bố mình, nhưng bố anh lại nhắc đến Thị Y Thần, anh không thể không lên tiếng nói rõ: "Cô ấy không phải là ‘người phụ nữ đó’, cô ấy họ Thị, Thị Y Thần. Chuyện của con và Đường Di không
liên quan gì đến cô ấy cả. Hôn nhân nếu không có tình yêu dù có đi xa
đến đâu thì tận cùng vẫn là bi kịch. Đường Di chủ động hủy bỏ hôn ước,
chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cô ấy muốn đi tìm tình yêu của
mình, con cũng muốn tìm nửa kia của con, nếu không có chuyện gì xảy ra,
con sẽ kết hôn với Thị Y Thần."
"Con nói cái gì?! Chuyện Đường
Di từ hôn còn chưa giải quyết xong, con lại còn không biết xấu hổ đòi
kết hôn với người phụ nữ đó?Hóa ra nửa đêm con về đây, chính là muốn
thông báo chuyện này?Rốt cuộc trong mắt con có còn người làm bố này
không?" Lục Trường Kính không thể nào chấp nhận được cười lạnh, "Tình
yêu?Con tưởng bố già rồi, không hiểu được ‘trò chơi’ của người trẻ tuổi
các con sao?Con cho rằng hôn nhân nếu không phải là anh yêu em thì là em yêu anh sao, hai người phải yêu nhau mới gọi là hôn nhân sao?Đừng tự
huyễn hoặc mình nữa. Tình yêu đáng giá bao nhiêu?Thời buổi bây giờ đứa
con gái nào không muốn một con số cụ thể, con nghĩ người khác xem trọng
con là vì cái gì?Vẻ ngoài đẹp trai? Bằng cấp cao?Hay là vì con có
tiền?Mấy thứ vặt vãnh này mang so với tiền chẳng là gì cả."
Đến bây giờ Lục Thần Hòa chưa bao giờ theo đuổi cái gọi là tình yêu thắm
thiết anh yêu em hay là em yêu anh gì cả, anh đã sớm qua cái tuổi đó
rồi. Anh biết rõ mình muốn cái gì, giống như khi từ Mỹ quay về anh và
bạn học đã chọn nghiên cứu nông nghiệp làm mục tiêu công việc cho mình.
Đối mặt với mớ lý luận tiền tài vật chất của bố mình, anh không chút do
dự phản bác lại: "Tình yêu là gì con không biết rõ, nhưng con biết thứ
con cần là bảo vệ và chăm sóc người phụ nữ của mình, chứ không phải là
một món hàng hóa thương nghiệp mang ra trao đổi. Theo như lời bố nói,
trước tiền tất cả mọi thứ đều chẳng là gì cả, vậy dì Hoa thì sao? Dì ấy
đến Lục gia chúng ta là vì tiền, cho nên nhiều năm vậy rồi vẫn không oán than chấp nhận hết mọi tật xấu của bố, bỏ qua mọi thứ chăm sóc cho bố
và cái gia đình này. Cho dù Thần Thụy đã đi học được năm năm rồi, cảm
giác của bố đối với dì ấy vẫn là cấp trên đối với cấp dưới, ông chủ đối
với người làm sao?Bởi vì thứ dì ấy để ý chỉ là tiền, mà bố lại có tiền,
dì Hoa dì nghĩ vậy sao?"
Gương mặt Trương Xuân Hoa thoáng chốc trở nên trắng bệch, cúi đầu không nói một câu.
Anh nói tiếp: "Biết vì sao mẹ con không muốn ở chung một phòng với bố
không, là bởi vì ... thái độ của bố đối với hôn nhân. Bố chưa từng xem
mẹ con là vợ, người mà bố hẳn là nên xem trọng và bảo vệ, bố chỉ xem bà
như một món hàng thôi, một người mà bố có thể tùy ý sai bảo mà người ta
hay gọi là người hầu. Đáng tiếc đến lúc mẹ con nhận ra thì đã quá trễ
rồi, đèn đã cạn sạch dầu. "
Lục Trường Kính tức giận run người, gạt mạnh tách trà trên bàn, dùng cả cốc đựng nước ném hết vào người Lục Thần Hòa: "Cái thằng hỗn láo này, thái độ của mày là có ý gì?Chuyện của tao với mẹ mày mày có tư cách gì xen vào?" Lục Thần Hòa không né tránh, nước trà bắn vào người anh, áo sơmi ướt một mảng lớn. Không rõ vẻ mặt
anh lúc này, đừng nói đây là một tách trà, cho dù cả chảo dầu sôi đổ lên người anh, anh cũng sẽ đứng yên một chỗ, đến cả nhíu mày cũng không có.
Lục Giai Ngưng vốn chỉ làm người ngoài đứng xem, nhìn thấy bố mình tức
giận đến vậy, cô không nhịn được mở miệng, nói: "Bố, cô gái đó vốn chẳng xem Thần Hòa ra gì, còn gọi nó là bệnh thần kinh." Bố cô biết chuyện
của Thị Y Thần, là cô nói. Vì Elaina nói ra chuyện ở ga-ra đậu xe, cô
mới nói cho bố mình biết hết mọi chuyện, chỉ không ngờ Lục Thần Hòa vì
Thị Y Thần mà chống đối cả bố mình. Cô kéo Lục Thần Hòa nói nhỏ, "Em
muốn chết sao?Lời này mà em cũng nói ra được?"
Lục Thần Hòa thờ ơ cười cười, nói: "Đúng vậy, cô ấy vẫn xem con là một người bệnh thần
kinh, vốn dĩ cô ấy vốn chẳng biết người bệnh thần kinh mà bản thân muốn
nhắc đến thuộc loại nào nữa. Người nghèo?Người giàu?Đối với cô ấy cũng
là bệnh thần kinh mà thôi.”
"Mày cút ra ngoài cho tao, cút ra
khỏi cái nhà này, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, cút! " Lục Trường
Kính mắng xong lật cả bàn trà trước mặt, trà trên khay rơi đầy ra đất.
"Thật ra lần này quay về đây là vì có người nhờ vã, cùng bố nói chuyện
dự án du lịch kết hợp nông nghiệp, bản kế hoạch cụ thể đã làm xong rồi.
Bây giờ bố không muốn nhìn thấy mặt con nữa, đành làm theo ý của bố, con nói người ta tự mình liên lạc với bố vậy." Lục Thần Hòa nói xong, xoay
người rời đi.
Ánh mặt trời mùa hè gay gắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, sàn nhà được chiếu đến mức sáng bóng, nhuộm cả một mảng vàng ươm.
Thị Y Thần bị ánh sáng chiếu vào tỉnh dậy, bực bội gãi gãi đầu, ngồi
bật dậy, xoa xoa đôi mắt gấu trúc, vừa ngáp vừa đi vào phòng vệ sinh.
Đêm qua, trước