Old school Easter eggs.
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325383

Bình chọn: 8.5.00/10/538 lượt.

cũng hưng phấn uống cùng bọn họ.

Chung Nguyên ngồi bên cạnh tôi, giật chai bia trong tay tôi, cau mày nói: “Say thế rồi còn uống nữa.”

Tôi lớn miệng đáp: “Nữa, nữa, cho ta uống!”

Chung Nguyên nâng tay lên, giơ cái bình ra xa tôi, giật thế nào cũng không tới.

Tiểu Nhị thức thời mở một chai mới, bám vào vai tôi, cười hì hì nói:

“Đừng để ý anh ta, mất hứng! Nào, tam đầu gỗ, chúng ta cạn!” Nó nói

xong, đưa chai trong tay cho tôi.

Tôi nhận ngay, chẳng suy nghĩ gì ngửa cổ uống cạn, mới uống được mấy

miếng đã lại bị Chung Nguyên cướp mất. Tôi giận dỗi, nằm sấp lên người

hắn hươ quào cho bằng được chai bia, thế mà hắn xoay qua xoay lại thế

nào đã ôm tôi vào lòng, trầm giọng nói: “Đừng quậy nữa!”

Đầu óc tôi càng ngày càng nặng, lúc này cũng không có nghe hiểu hắn

nói gì, chỉ nắm lấy quần áo hắn cấu nhéo loạn lên, vừa đánh vừa la:

“Ngươi cho ta rượu, cho ta! Ta ghét ngươi, mau cho ta đi!”

Bàn tay đặt trên lưng tôi cũng không dời đi, phía trên đầu có một giọng nói vang lên: “Em thực sự ghét anh hả?”

Tôi ngúc ngoắc: “Ta ghét nhất ngươi! Mau cho ta rượu!”

Thật kì quặc, chỉ là tôi muốn uống rượu thôi mà, sao lại còn bị ôm

chặt hơn, tới nỗi khó thở, tôi chỉ đành rên hừ hừ, biểu thị sự bất mãn.

Đột nhiên có một tiếng nói rất to: “Từ hôm nay tôi muốn chính thức

theo đuổi Mộc Đồng. Mộc Đồng, chị cũng đồng ý cho phép tôi theo đuổi mà, đúng không?”

Tôi cảm thấy hình như có rất nhiều người nhìn mình, thế là tôi khó khăn quay đầu ra, nhìn xung quanh hắc hắc cười.

Đột nhiên có người kéo tôi khỏi ghế sopha, sau đó lại bị lôi ra ghế

phía ngoài, cả người tôi lảo đảo, để mặc hắn kéo đi, tới lúc hắn dừng

lại thì tôi cũng đổ luôn vào lòng hắn.

Ah, cái mùi này quen quen.

Tôi ngẩng đầu mơ màng nhìn đối phương, lại cười hắc hắc, nói năng không rõ ràng: “Bạn ơi, bạn có hai cái đầu.“

Gương mặt người đó mờ nhạt, tôi nhìn không rõ là ai, lúc này hắn đỡ

vai tôi, ép sát tôi vào tường: “Em đồng ý để Tô Ngôn theo đuổi à?“

Tôi nhếch miệng cười: “Hông liên quan tới ta, ta chỉ muốn uống rượu“

Hắn hình như đưa tay ra vuốt lên mặt tôi: „“Đừng đồng ý.“

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì nói: :Được, ngươi cho ta rượu ta sẽ không đáp ứn …“

Không hiểu tại sao miệng tôi đột nhiên bị chặn lại, trên môi có cái

gì đó mềm mại cọ cọ, còn có cái gì đó nóng nóng ấm ấm linh hoạt tiến vào trong miệng, làm cho tôi không thở được.

Tôi lắc đầu, muốn bỏ cái đó ra khỏi miệng, nhưng sau ót lại bị giữ

chặt lấy, bị bắt phải nghênh đón cái gì đó. Đồng thời phần eo còn bị ôm

lấy, càng lúc càng xiết chặt, huhu, sắp bị bẻ gãy lưng mà chết mất.

Nhưng mà nói hong phải chứ cái gì đó trong miệng cũng hay ho nha, vừa nóng ấm còn chuyển động được, thế là tôi dùng lưỡi đuổi theo, muốn thử

coi có thể ngoạm một cái nuốt hết cái kia không, haha, ăn được luôn thì

quá tốt. Đột nhiên cánh tay ôm trên lưng tôi lại càng xiết chặt gấp mấy

lần, hại tôi càng thêm ná thở.

Đợi đến lúc tôi sắp nghẹn mà chết thì mới được buông ra, ak, chỉ có

miệng với gáy là tự do thôi, eo lưng vẫn bị xiết chặt, vẫn khó thở y như cũ.

Tự nhiên trong bụng tôi thấy khó chịu, nhịn không được phun ra, ak, hình như ói lên người ai đó thì phải …

Một tiếng nói vang lên phía trên đầu: “Hôn anh mà thấy ghê vậy hả?“

Tôi giãy dụa: “Uhm, khó chịu quá“

“Em cứ như vậy chán ghét anh sao?“

“Uhm, ngươi buông ra đi, ta khó chịu quá.“

“Nhìu khi anh thiệt muốn bóp chết em.“

“Huhu, buông ra, ta chỉ muốn uống rượu thôi.“

“Quên đi, hôm nay em nói trong lúc say, anh không tin đâu.“

“Ta có thể uống rượu chưa?“

“Không thể“

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trên giường kí túc xá.

Theo lời bọn Lão Đại, hôm qua tôi về sớm hơn Tiểu Nhị, haiz, là bị Chung Nguyên đưa về.

Quan trọng là, Chung Nguyên lúc đó bị ói lên người từ trên xuống dưới …

Kinh dị quá, khủng bố quá, Chung Nguyên … không phải là tôi làm chứ?

Tên kia thích sạch sẽ, nếu thiệt là tôi làm, có trời mới biết hắn nghĩ

cái cách quái chiêu gì trả thù tôi, nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.

Tôi nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra hôm qua có làm vậy thiệt không, trong đầu chỉ nhớ được tới chỗ cùng bọn Tiểu Nhị uống rượu, sau đó có

chuyện gì thì không có ấn tượng.

Quên đi, bây giờ sốt ruột làm gì, chờ gặp Chung Nguyên khắc rõ.

Sáng nay Chung Nguyên với Tô Ngôn có cảnh quay, Tiểu Nhị với Tiểu

Kiệt hai tên không có nghĩa khí, vừa mới quay phim là đã bỏ rơi tôi, đem những cảnh có Chung Nguyên với Tô Ngôn quay trước. Cảnh sáng nay của

họ, hình như là … tôi hươ hươ kịch bản, ak, hình như là đánh nhau.

Thế là tôi tắm rửa qua rồi lê thê lết thết đi vào văn phòng hội điện ảnh.

Lúc nhìn thấy Chung Nguyên, hai chân muốn nhũn ra, hắn đang tựa vào

ghế, trang phục diễn khoác trên cánh tay. Hắn mặc một cái áo somi trắng

có sọc nhỏ, nhìn rất đơn giản. Nút áo đầu tiên không đóng, để lộ phần

xương quai xanh. Ánh nắng thu buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, thản nhiên dừng chân lại trên đầu hắn, trên lông mi, trên môi, hắn hơi

cúi đầu, từ góc của tôi nhìn lại, khuôn mặt nghiêng mang cảm giác trầm

tĩnh, lại có vẻ đẹp rung động lòng ng