pacman, rainbows, and roller s
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

tim cứ dộng ình ình

trong ngực, y như muốn nhảy ra ngoài. Tiếng thầy giáo giảng bài cùng

tiếng nói cười xung quanh tựa như biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy tiếng

thở của chính mình, cùng với tiếng tim đập như trống trận. Tôi không

ngừng tự an ủi, bình tĩnh, bình tĩnh, không phải là đụng chạm một tí

thôi sao, là hiến thân cho nghệ thuật nha …

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được Chung Nguyên tiến tới gần, hơi thở

của hắn phải vào trên mặt ngày càng rõ hơn, tôi cảm thấy hơi ngứa, còn

nóng nữa, y như tẩu hỏa nhập ma, hơi thở cũng không còn đều nữa.

Chung Nguyên ở rất gần, gần tới nỗi tôi cảm nhận được từng nhịp thở

của hắn, nhưng thật lâu mà hắn cũng không có động tĩnh gì, tôi nhắm mắt

lại, cả người khẩn trương cực độ, chờ tới phát khùng mà chẳng thấy hắn

tới. Rốt cục nhịn không được mà mở mắt.

Mặt của Chung Nguyên gần như dán vào mặt tôi, lúc này hắn đang nhìn

tôi, ánh mắt hắn vừa đen vừa sáng, như viên ngọc trai đen trong bầu trời đêm, lông mi dài như hai cái bàn chải, chải ngứa cả lòng người. Nét mặt hắn dịu dàng, trên mặt thản nhiên không có biểu tình gì, ánh mắt thâm

sâu, như hồ nước cuối thu.

Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, không hề có ý rời đi, tôi cảm thấy không khí có phần ám muội, vừa định nói chuyện lại nghe thấy hắn thấp

giọng nói: “Mặt em đỏ kìa.”. Lúc hắn nói lời này, mắt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mặt của tôi phát sốt đùng đùng, nóng bừng, hơn nữa có xu hướng còn gia tăng nhiệt độ.

Chung Nguyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn phớt lên má tôi. Tôi nín thở, trái tim hình như đã nhảy lên cổ họng.

Bờ môi của hắn mềm mềm, lạnh lạnh, nhưng mặt tôi chẳng nhờ thế mà hạ nhiệt tí nào, ngược lại còn nóng hơn trước.

Chung Nguyên ngồi ngay ngắn lại, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Mặt em sao đỏ tới vậy lận?”

Vô duyên, ngươi thử bị người khác dê coi? Tôi hơi ngượng, cũng lười

tranh cãi với hắn, xoay mặt đi, nằm dài trên bàn, không để ý tới hắn

nữa.

Chung Nguyên khoát tay lên vai tôi, lay nhẹ: “Làm sao vậy?”

Tôi né tránh hắn, vùi đầu không nói lời nào.

Tiếng nói của Chung Nguyên hình như cố nén cười: “Em xấu hổ hả?”

Câu này nói ra càng làm tôi bấn loạn, muốn chui luôn xuống bàn mãi mãi không bao giờ chui ra.

Chung Nguyên vô cùng tự cao tự đại, thở dài: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”

Chung Nguyên hỏi tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”

Tôi không thèm nghĩ gì độp lại ngay: “Nói nhảm, ta tự ngược mới đi thích ngươi.”

Đúng lúc này, thầy giáo trên bục giảng đột nhiên lên tiếng: “Hai bạn ngồi đằng sau đó, làm ơn chú ý một chút.”

Tôi lại càng thêm xấu hổ không thể tả.



Buổi tối lúc quay về, cái câu Chung Nguyên nói cứ lăn qua lăn lại trong não tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”

Không, đừng nói tôi thực sự thích hắn chứ? Như vậy là khủng bố đó …

Lúc giúp hắn tập luyện đã bị áp bức tới vậy, nếu thích hắn nữa thì

không còn ngày tự do nào mất … Huống chi nếu tôi thích hắn mà hắn không

thích tôi, thật sự rất mất mặt nha ><

Quan trọng nhất là, thẩm mỹ của tên này quái dị, ánh mắt lúc nào cũng hất lên trời, hắn coi thường mình còn chưa đủ, làm gì có chuyện thích

mình chứ, nếu thật sự thích hắn vậy là tự lạc vào con đường tương tư đơn phương rồi.

Tôi nhớ lại tình huống lúc nãy, cuối cùng kết luận: một cô gái bị một tên con trai dê một tí đương nhiên phải ngượng, liên quan gì tới chuyện thích hay không thích?

Nghĩ tới đây, tảng đá đè trong lòng tôi mới được buông xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.



Gần đây có một chuyện rất phiền phức.

Môn thể dục kì này của tôi là tennis, một người có đầu óc mà từ tiểu

não tới tuyến yên đều không được phát đạt như người thường, tôi học cái

môn này thiệt là vất vả. Mấu chốt là, giáo viên thể dục là người rất

nghiêm túc, cuối tuần sẽ kiểm tra phát bóng, nếu biểu hiện không tốt sẽ

bị trừ điểm.

Tôi vì chuyện này mà cơm không ăn nước không uống, vô cùng buồn bã.

Sau khi Chung Nguyên nghe tôi tố khổ, vỗ vỗ vai tôi, bình tĩnh nói: “Anh dạy cho em.”

Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc hắn còn thuê tôi cùng theo hắn luyện tập,

trong các hạng mục hình như có tennis, nhưng sau đó do cả ngày tôi bị

hắn lôi đi chạy bộ rồi đi tự học, làm cho tôi oán hận thâm sâu, nên hắn

cũng không kéo tôi đi luyện mấy cái khác.

Thế là tôi hưng phấn lôi kéo cánh tay Chung Nguyên, nịnh nọt cười: “Chung Nguyên à, ngươi rất thần kì nha.”

Chung Nguyên được khen, đắc ý cười, nói: “Thế báo đáp anh thế nào đây?”

Lợi dụng, đúng là tên này không tốt được mà, có điều là người biết

lấy ơn trả ơn, tôi cũng đành nói: “Ngươi nói sao thì làm vậy.”

Chung Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, rộng lượng phất tay: “Quên đi, cuối tuần theo anh đi hái hoa, hái trái cây đi.”

Tôi không khỏi cảm thán, Chung Nguyên à ngươi cũng thanh cao gớm.

Nhưng, tôi gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi không phải đóng phim

à?”

Chung Nguyên không chút để ý đáp: “Vết thương trên mặt Tô Ngôn chưa lành, tạm thời không quay được.”

Dã man, Chung Nguyên, ngươi ra tay quá độc ác.



Chung Nguyên mặc một bộ đồ thể thao trắng từ trên xuống dưới, cổ tay

còn có một cái vòng bao t