
đó
mọi người ai cũng chui vào túi ngủ của mình, không mảy may ảnh hưởng gì. Bây giờ đang là hoạt động tập thể, tôi không thể cố tình gây sự được.
Dựng xong hết lều trại, mọi người vây quanh cùng nhau làm cơm chiều.
Tuy rằng nơi này là rừng đã được khai phá, nhưng trừ bỏ khu vực gần
chân núi có bán nước và đồ ăn, những chỗ khác vẫn còn nguyên vẻ hoang
vắng. tất cả thực phẩm cùng đồ dùng nhà bếp của chúng tôi đều là mang
đến, bởi vì quá nhiều đồ nên những vật dụng nhà bếp đều khá đơn giản,
chỉ có vài cái bếp than, dụng cụ nướng, hơn nữa trong núi quan trọng
nhất là phòng cháy, thế nên chúng tôi đặc biệt quan sát kĩ mấy cái bếp
than. Đồ ăn mỗi người chuẩn bị không thống nhất cũng không quản lí,
riêng về rau cỏ, chỉ mang theo một ít có thể nấu với thịt, tôm cá, rau
dưa, đậu và một ít gia vị … tuy rằng đơn giản nhưng tại vùng sơn dã
không thôn không quán này cũng coi như là phong phú.
Tôi bưng cà mèn, chẹp chẹp nước miếng ngồi xổm cạnh cái nồi, gắp lên
mấy miếng thịt dê cùng rau dưa, sau đó chạy qua một bên cẩn thận thêm
chút gia vị, cuối cùng …. Cười nịnh đem mấy thứ này đến cống cho Chung
Nguyên …
Xung quanh đồng loạt truyền đến những tiếng hừ hừ.
Chung Nguyên lại không khách khí tiếp nhận, ăn một miếng, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”
Nhìn bản mặt tư bản của hắn, tôi thật muốn giựt lại cái cà men rồi đổ lên đầu hắn luôn … nhưng mà tôi phải nhịn, vì cục cưng mà tôi phải
nhịn!
Ngoại trừ gia vị còn những món khác đem nấu đều là tài nguyên hiếm
có, đã phân phối định lượng cả rồi, nói cách khác, nếu Chung Nguyên ăn
luôn phần của tôi thì tôi sẽ không còn để mà ăn nữa.
Tôi đang suy nghĩ làm thế nào không chọc tức Chung Nguyên mà vẫn bảo
vệ được phần thịt dê của mình thì chị Linh lại đem chính phần thịt của
mình cho Chung Nguyên, cười nói: “Chung Nguyên, mình không thích ăn
thịt, cho bạn nè.”
Tôi vui sướng vụng trộm nhìn bọn họ, Linh sư tỷ, làm tốt lắm!
Nhưng mà, hỡi ôi, Chung Nguyên không có nhận cà mèn của chị Linh, hắn đối với chị ta cười rất là ôn hòa, trả lời: “Không cần, mình ăn phần
của Mộc Đồng là tốt rồi.”
Nghe đi, nghe thử đi, nói thế mà nghe được à! Rõ ràng là hắn lấy của
người khác, sao lúc nói mấy lời này ra lại làm như trung khí hào hùng
lắm lắm, quả nhiên da mặt người cũng cần phải tu luyện, da mặt tôi tuy
rằng dày, nhưng nếu đem so với Chung Nguyên thì không bằng mấy số lẻ.
Tôi tức giận xoay đi, thêm gia vị, gắp thịt, sau đó chưa để Chung
Nguyên nói gì, tọng luôn một mồm to. Đáng tiếc vì quá sốt ruột nên tôi
bị nghẹn trừng cả mắt, nước mắt trào ra, tôi ngoạm một mồm thịt, thở phì phì, luyến tiếc đành phải nhổ ra chứ không dám dũng cảm nuốt xuống.
Hình ảnh dọa chết người của tôi lại bị Chung Nguyên bắt gặp, hắn coi
như có chút lương tâm, lập tức rót nước cho tôi, sau đó cười tủm tỉm
nhìn tôi, nói: “muốn ăn nhiều thịt hơn à, em không đến mức đó chứ?”
Tôi uống một hớp nước lớn, phi thường hữu hiệu chữa được nóng, hơn
nữa nuốt luôn miếng thịt kia như uống thuốc. Nhưng tôi thật không muốn
mang ơn Chung Nguyên, nói đi nói lại tôi ra như vậy không phải tại hắn
làm hại sao, hơn nữa biểu tình của hắn nhìn chả tốt lành gì, trên trán
hình như còn đề mấy chữa to “Cười trên nỗi đau của người khác”.
Lúc này Chung Nguyên đang dựa vào lều, bộ điệu ra vẻ rất thoải mái
vừa ý. Hắn làm như thể đại gia, sai tôi như dế: “Đầu gỗ, đi gắp thịt.”
Tôi phẫn hận liếc hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn đi gắp …
Dùng xong bữa chiều, mọi người vây quanh chơi trò chơi tập thể, trò
đầu tiên là Bịt mắt bắt dê. Quy tắc là bịt kín mắt một người, mọi người
đứng bất động để cho anh ấy hoặc cô ấy sờ sờ, nếu kêu được đúng tên đối
phương mới tính là được, sau đó người bị sờ lại tiếp tục bị bịt mắt mà
chơi tiếp, nếu trong thời gian quy định không sờ được ai người bị bịt
mắt phải chịu trừng phạt, đương nhiên nếu người bị sờ lộ ra âm thanh hay dấu vết gì thì hai người phải chịu phạt chung. Uỷ viên văn nghệ đặc
biệt chuẩn bị một cái hòm to, bên trong chứa đủ loại phương pháp trừng
phạt, làm cho người khác nhìn mà run … cũng không biết ủy viên văn nghệ
này lượm đâu ra cái trò chơi này, đối với cá nhân tôi mà nói thật không
công bằng, phải biết rằng tuy rằng tóc tôi lúc này đã dài thêm một chút
nhưng y như cũ vẫn là ngắn nhất toàn đội …
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cái đầu độc đáo có một không ai của tôi mới vòng thứ nhất đã hại chủ.
Đội trưởng đại nhân rất có tinh thần hy sinh đã tự nguyện là người
đầu tiên bị bịt mắt, sau đó anh ta cứ quay mòng mòng tại chỗ một lúc thì đi thẳng về phía tôi. Tôi không thể động đậy, không thể nói chuyện, cứ
ngu ngu ngơ ngơ để cho anh ta sờ sờ như quỷ sờ, khi đụng tới cái đầu thì anh chàng cười hihi lên, phi thường hiền lành thân ái vỗ vỗ đầu tôi,
nói: “Mộc Đồng rồi?”
Tôi rất là buồn, tháo miếng vải đen trên mắt anh ta xuống, tự buộc
che mắt mình, chạy ra giữa vòng vòng mấy cái sau đó dừng lại, tùy tiện
chọn đại một hướng mà đi.
Rất nhanh đã đụng phải một người, người nọ sau khi bị tôi húc trúng,
đứng tại chỗ vững vàng không nhúc nhích như Thái S