Pair of Vintage Old School Fru
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322070

Bình chọn: 9.00/10/207 lượt.

êu mến. Nhận lời mời của

đài truyền hình, Hạ Tử Khâm đã thực hiện một cuộc trò chuyện.

Cô dẫn chương trình xinh đẹp, ăn nói sắc bén. Có lẽ đàn bà bẩm sinh

là kẻ địch của nhau, nhất là đối mặt với một “vật cưng” như Hạ Tử Khâm,

không muốn đố kị và ngưỡng mộ cũng khó.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, xét một cách khắt khe

thì chưa hẳn là một người đẹp, ít nhất thì người đẹp trong giới giải trí cũng nhiều như kiến. Người phụ nữ này nhan sắc không mấy nổi trội,

nhưng lại thật may mắn, thiên kim của tập đoàn Vinh Thị, phu nhân Tổng

giám đốc Tịch Thị, biên kịch nổi tiếng, nhà văn xinh đẹp. Tình yêu, sự

nghiệp, gia đình, hôn nhân… Gần như tất cả những thứ mà mỗi người phụ nữ mong muốn cô đều có.

Cô hạnh phúc đến mức khiến cho tất cả những người phụ nữ khác phải ghen tị:

“Thưa cô Hạ, xin mạo muội hỏi một câu, nếu cô không phải tiểu thư nhà họ Vinh, phu nhân của Tổng giám đốc Tịch Thị, vậy cô cảm thấy tác phẩm

của mình có giành được thành công lớn như vậy không?”

Tịch Mộ Thiên ngồi bên dưới khẽ nhíu mày, nhân viên chế tác toát mồ

hôi hột, vội đánh mắt ra hiệu với MC nhưng cô ta vẫn giả bộ như không

nhìn thấy.

Hạ Tử Khâm liếc nhìn khuôn mặt sầm sì của Tịch Mộ Thiên, đột nhiên mỉm cười, tự nhiên và hạnh phúc:

“Đương nhiên là không rồi, nhưng tôi vô cùng vui mừng, bởi chính vì

cuốn tiểu thuyết này mà tôi gặp được anh ấy, lấy và yêu anh ấy. Kể từ

lúc yêu chồng, tôi mới biết hóa ra cuộc đời mình cũng có lúc rực rỡ như

thế này. Bởi vì có anh, cuộc đời tôi mới trở nên viên mãn. Tôi yêu chồng của tôi, yêu lắm! Nếu nói tôi không quan tâm đến việc tác phẩm của tôi

có thành công hay không là nói dối, ngay chính bản thân tôi cũng không

tin được, nhưng điều tôi để tâm nhất chính là, bởi vì có tác phẩm này mà tôi mới giành được hạnh phúc, hạnh phúc thuộc về riêng tôi!”

“Mạch Tử, tớ béo lên phải không?”

Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại trước

gương, khuôn mặt hơi nhăn lại. Mạch Tử với lấy cái mũ trên giá, ngoảnh lại úp

lên đầu cô, nhân tiện liếc cô một cái:

“Béo hay không không quan trọng, dù

gì lão chồng cậu cũng không chê, cậu sợ cái gì nào?”

“Cái gì mà “lão chồng”?”

Hạ Tử Khâm chẳng thích nghe Mạch Tử

gọi Tịch Mộ Thiên như vậy: “Tịch Mộ Thiên chẳng già tẹo nào!”

Mạch Tử xí một tiếng dài: “Xem ra

vẫn thắm thiết lắm, nhưng tớ nghe nói tuổi tác của đàn ông phải xét từ phương

diện khác kia!”

“Phương diện nào?”

Hạ Tử Khâm đặt cái mũ lại vị trí

cũ, kéo tay Mạch Tử dò hỏi. Mạch Tử cười he he rồi vắt mấy bộ quần áo đã chọn

lên tay, giao cho cô bán hàng đứng bên cạnh. Dù gì hôm nay cũng được dịp móc

hầu bao của đại gia, Hạ Tử Khâm tiền nhiều như nước, Mạch Tử có tiêu chút đỉnh

cũng coi như là giúp cô quyên góp cho người nghèo mà thôi.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình mời

mọc:

“Hôm nay chỗ chúng tôi có rất nhiều

đồ lót mới về, các chị có muốn xem thử không ạ?

Hạ Tử Khâm chẳng hứng thú nhưng mắt

Mạch Tử đã sáng lên, vội vàng gật đầu. Cô nhân viên dẫn hai người ra khu bán đồ

lót, Mạch Tử lướt hết một lượt rồi lấy ra một bộ, ghé vào tai Hạ Tử Khâm thì

thầm: “Bộ này hợp với cậu, mặc lên đảm bảo lão chồng cậu sẽ như sói vồ cừu non

cho xem, cho dù già mấy cũng phải cứng thôi!”

Hạ Tử Khâm trừng mắt nhìn Mạch Tử:

“Còn lâu anh ấy mới già nhé!”

Liếc nhìn bộ nội y trên tay Mạch

Tử, màu tím sang trọng rất đẹp, bên trên còn thêu hoa, đường viền có ren màu

xanh, nếu người nào trắng mặc lên chắc chắn sẽ đẹp lắm. Nhưng mà…

Hạ Tử Khâm chỉ vào bông hoa thêu

nổi trên áo, nói: “cái này không ổn, sẽ bị lộ ra áo ngoài mất!”

Mạch Tử phì cười:

“Cậu ngốc thế! Cái này không phải

để cậu mặc bên trong mà là để mặc cho ông chồng của cậu ngắm cơ mà. Hiểu chưa

hả? Cậu mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp!”

Nói rồi Mạch Tử ngoảnh sang hỏi cô

bán hàng: “Loại này size của cô ấy, có tất cả mấy màu?”

Nhân viên bán hàng vội nói bốn màu,

ngoài tím và đen ra còn có màu đỏ đun và xanh lá.

“Mỗi loại hai bộ!”

Mạch Tử nói rồi quay sang chìa tay

ra trước mặt Hạ Tử Khâm: “Đưa thẻ đây cho tớ!”

Hạ Tử Khâm lấy ví tiền ở trong túi

xách đưa cho Mạch Tử, Mạch Tử mở ví ra, toàn là thẻ tín dụng. Mạch Tử phì cười,

đưa một tấm thẻ trong số đó cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng mừng

lắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, nhiệt tình đưa hai vị khách sộp đến

quầy nghỉ ngơi ngồi đợi, sau đó còn bê cà phê đến phục vụ rồi mới đi quẹt thẻ.

Hạ Tử Khâm nhấp ngụm cà phê và nói:

“Tịch Mộ Thiên cho tớ hai tấm, còn lại là bố tớ và Phi Lân nhét cho đấy, thực

ra tớ cũng chẳng dùng đến, đồ đạc thường ngày đều có người mang đến tận nhà.

Bọn họ cứ suốt ngày đưa cho tớ thẻ, lâu dần thành ra ngần ấy cái thẻ.”

“Ôi cục cưng của tôi ơi!”

Mạch Tử thở dài thốt lên, kể ra

cũng phải, hai nhà Vinh Tịch tính cả bé lẫn lớn chỉ có mình Hạ Tử Khâm là phụ

nữ, sao có thể không cưng nựng như báu vật được? Một người cha nóng lòng muốn

bù đắp cho con gái, một người anh yêu em đến mức nghiêm trọng, một ông chồng

chu đáo cưng chiều vợ hết mực. Ngay đến con trai Thất Cân cũng không được cưng

chiều bằng cô.

Nhắc đến Thất Cân, Mạch Tử khẽ

h