Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322121

Bình chọn: 8.5.00/10/212 lượt.

i không thể tha thứ, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự thẳng thắn, chân thành. Sau này đừng làm mình làm mẩy với Mộ Thiên, đừng dỗi hờn trẻ con. Mẹ có thể nhận ra, nó rất yêu con, mẹ cũng yên tâm rồi!”

Hạ Thục Nhàn dừng lại một chút mới nói tiếp:

“Còn nữa, bố con hai mươi sáu năm nay không hề biết về sự tồn tại của con. Nếu biết, ông ấy sẽ là một người cha thương yêu con gái nhất trên đời, vì vậy không phải lỗi của ông ấy.”

Hai mẹ con nói chuyện suốt cả buổi sáng. Một tháng sau, Hạ Thục Nhàn nói lời từ biệt nhân gian.

Hạ Thục Nhàn được mai táng trong khu mộ của nhà họ Vinh, cát bụi lại

trở về với cát bụi, mọi yêu hận ân oán đều chấm hết, chỉ còn sót lại nụ

cười hiền từ sẽ ăn sâu trong tâm trí người ở lại.

Vinh Hồng Thịnh đau đáu nhìn vào tấm bia mộ của vợ, trong lòng dậy

lên một cảm xúc khó tả, không biết là hối hận hay áy náy. Hợp tan, tan

hợp, nổi trôi suốt nửa đời người nhưng cuối cùng cũng chỉ có Hạ Thục

Nhàn mới là người phụ nữ để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng ông. Còn

nữa, bà để lại cho ông một đứa con gái khỏe mạnh và lương thiện.

Vinh Hồng Thịnh ngoảnh đầu nhìn sang Hạ Tử Khâm đứng bên cạnh, bộ đồ

đen tang tóc khiến cho nước da trắng càng nổi bật, bụng vẫn chưa lộ rõ.

Tử Khâm đứng dựa vào lòng Tịch Mộ Thiên, vệt nước mắt nhàn nhạt vẫn hằn

trên má, mí mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

“Mộ Thiên, con và Tử Khâm về nhà trước đi, bố ở lại đây với Thục Nhàn thêm chút nữa!”

Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu nhưng Hạ Tử Khâm cứ đứng trơ như bất động, Tịch Mộ Thiên đành khẽ dỗ dành:

“Bố còn có lời muốn nói với mẹ, chúng ta về trước đi, em cần nghỉ ngơi, con cũng cần nghỉ ngơi mà!”

Hạ Tử Khâm vẫn không thể coi Vinh Hồng Thịnh là cha, mặc dù trong một tháng cuối cùng ở bên mẹ đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng

cũng không thể thân thiết được, ít nhất cũng không giống như bố và con

gái, cứ cảm thấy có chút gì đó xa cách ngại ngùng.

Hạ Tử Khâm biết rất rõ, cho dù mẹ đã hận hơn hai mươi mấy năm trời,

oán trách suốt nửa đời người, cho đến lúc chết vẫn chỉ yêu người đàn ông này. Chính bởi vì yêu nên mới không thể chấp nhận sự phản bội, người mẹ trông thì tưởng là yếu đuối mà tính cách lại vô cùng cứng cỏi, nhưng ở

đời cứng cỏi quá đôi khi lại dễ bị bẻ gãy. Trong lòng Hạ Tử Khâm có một

nỗi oán trách mờ nhạt, không phải là oán trách bản thân, mà là vì mẹ,

nếu như mẹ cô luôn ở vị trí là một Vinh phu nhân giàu sang thì có lẽ bà

đã không bị ung thư gan, cũng không phải bôn ba vất vả suốt cả cuộc đời, căn bệnh của bà là vì mệt mỏi quá mà ra. Sự oán trách này giống như

trút giận, nhưng nó không khiến cho Hạ Tử Khâm thực sự nhẹ lòng.

Lên xe rồi, Tịch Mộ Thiên giơ tay lên vuốt tóc cô:

“Tử Khâm, em nên đối xử với bố tốt một chút, dù gì ông ấy cũng là bố đẻ của em!”

Hạ Tử Khâm cúi đầu, siết chặt những ngón tay của mình mà không nói gì. Tịch Mộ Thiên thở dài:

“Kể ra thì tính cách ương bướng này của em giống hệt như mẹ em vậy!”

Hạ Tử Khâm đột nhiên ngẩng đầu lườm anh:

“Anh biết thế thì tốt, sau này anh mà bỗng nhiên có đứa con riêng nào từ trên trời rơi xuống, em cũng sẽ làm giống như mẹ em đấy!”

Giọng điệu đe dọa trẻ con, Tịch Mộ Thiên ôm cô vào lòng:

“Yên tâm, anh sẽ không để em có cơ hội đó đâu!”

Tiếng gọi “Bố” đầu tiên của Hạ Tử Khâm là ở trong bệnh viện, lúc

thành phố C đón trận tuyết đầu tiên. Tử Khâm hạ sinh một cậu nhóc mũm

mĩm trong bệnh viện Tịch Thị, bởi vì thằng bé được tròn bảy

cân[1'> nên đặt tên ở nhà là “Thất Cân”, trông mặt mũi rất bướng bỉnh và khỏe mạnh.

[1'> Đơn vị tính của Trung Quốc, 1 cân tương đương với 0,5kg.

So với Tịch Mộ Thiên và Hạ Tử Khâm lần đầu được làm bố mẹ, người quấn quýt thằng bé nhất không ai chính khác chính là ông ngoại Vinh Hồng

Thịnh. Ông gần như không rời khỏi bệnh viện.

Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhìn thấy Vinh Hồng Thịnh như vậy. Ông bế

Thất Cân rất thành thạo, mỗi khi thằng bé khóc là ông lại nhẹ nhàng rung rung, cái vẻ lạnh lùng trên mặt dường như đã biến mất, thay vào đó là

sự hiền từ, dịu dàng và yêu thương. Đó là hình ảnh của một người ông vô

cùng bình dị, đời thường.

“Bố ơi, bố đưa Thất Cân cho con đi, chắc là nói đói rồi!”

Tiếng gọi “Bố” này của Hạ Tử Khâm đặt trong một câu nói hết sức bình

thường, có chút mơ hồ, Vinh Hồng Thịnh mới định thần lại. Tịch Mộ Thiên

đứng bên ngoài cửa cũng khẽ nở nụ cười, bàn tay cầm nắm cửa khẽ hạ

xuống, anh đi ra chiếc ghế tựa đối diện, để cho hai cha con có cơ hội

gần gũi nhau hơn. Vợ của anh là một con nhóc rất sĩ diện.

Hạ Tử Khâm thật sự muốn cuộc đời của mình sẽ có kết thúc viên mãn như trong tiểu thuyết, nhưng đáng tiếc vẫn còn những nuối tiếc. Đó chính là Vinh Phi Lân. Kể từ buổi tối hôm ấy, chẳng ai biết tin gì về Vinh Phi

Lân, điều này làm Tịch Mộ Thiên vô cùng bất ngờ.

Tịch Mộ Thiên có thể hiểu được sự trốn tránh của Vinh Phi Lân, dù gì

đem lòng yêu chính em gái của mình không phải là một điều mà mỗi người

đàn ông có thể dễ dàng đối mặt, có rất nhiều chuyện cần thời gian để

bình tĩnh lại. Nhưng Tịch Mộ Thiên không nghĩ Phi Lân sẽ đi quá xa, bởi

vì người cậu ta để tâm nhất ch


XtGem Forum catalog