
xuân, sự nghiệp, con cái, đàn ông, chẳng còn gì hết, tôi sợ gì nữa chứ? Còn nữa…”
Ánh mắt Hàn Phong lướt qua Vinh Hồng Thịnh, nụ cười đầy vẻ mỉa mai:
“Chủ tịch Vinh ạ, tôi chẳng cần điều kiện gì hết, tôi chỉ muốn cho cô con gái Hạ Tử Khâm của ông nếm mùi vị của sự mất má đứa con do mình đứt ruột đẻ ra, ha ha ha.”
Trái tim Vinh Hồng Thịnh và Tịch Mộ Thiên như thót lại, người đàn bà
này có vấn đề về tâm thần. Mắt Hàn Phong sáng lên, lướt qua bọn họ.
“Hạ Tử Khâm, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi!”
Tịch Mộ Thiên và Vinh Hồng Thịnh vội vàng ngoảnh đầu lại, Hạ Tử Khâm
trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, sắc mặt trắng bệch, đau đáu nhìn đứa bé trên tay Hàn Phong.
“Trả lại con cho tôi!”
Hạ Tử Khâm hét lên một tiếng, rồi lao bổ về phía Hàn Phong, may thay Tịch Mộ Thiên phản ứng kịp, ôm ghì lấy cô:
“Tử Khâm, bình tĩnh, bình tĩnh nào! Hãy tin anh, con sẽ không sao, không sao đâu, không sao!”
Rõ ràng Hàn Phong càng thêm kích động trước cảnh tượng này, nỗi đố kị bùng lên trong đôi mắt cô ta. Cánh tay Hàn Phong đưa ra rồi buông
thõng, cô ta vứt đứa bé trong tay xuống dưới. Một cái bóng lao đến từ
bên hông của Hàn Phong, nhưng cũng chỉ kịp ôm lấy đứa bé, cả người và
đứa bé rơi xuống lầu. Cảnh tượng trước mắt Hạ Tử Khâm như tối sầm lại,
cô ngã vào lòng Tịch Mộ Thiên, ngất đi không biết gì nữa.
Vinh Phi Lân rơi hướng lưng xuống, ngã lên tấm đệm khí dày dưới đất,
đứa bé được anh ôm chặt trong lòng. Sau khi yên vị trên tấm đệm, anh cúi xuống nhìn Thất Cân đang nằm gọn trong lòng mình, thằng bé mở to đôi
mắt ươn ướt nhìn anh như mới tỉnh ngủ, có lẽ lạ nên vừa liếc thấy anh,
nó đã khóc nức nở. Thất Cân khỏe mạnh nên khóc rất to, tiếng khóc cũng
rất vang. Vinh Hồng Thịnh và Tịch Mộ Thiên ở trên tầng thượng nghe thấy
tiếng khóc liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Phong bị cảnh sát lôi đi, kết cục thế nào khỏi nói cũng biết.
Tịch Mộ Thiên sẽ không cho cô ta có thêm cơ hội hãm hại Hạ Tử Khâm và
con mình nữa.
Ngã từ trên cao như vậy, Phi Lân bị gãy mất hai xương sườn vẫn còn là may mắn. Vinh Hồng Thịnh nhìn anh con trai trên giường bệnh, nói:
“Bao ngày nay con biến đâu mất thế?”
Vinh Phi Lân nhướn mày:
“Bố à, đừng cứ thấy con là nhíu mày như thế, con biết bố không muốn
gặp con, nhưng bố cũng đừng thể hiện rõ ràng thế chứ. Con trai bố yếu
đuối lắm, không chịu nổi những lời đả kích của bố đâu!”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, ngồi xuống ghế:
“Cho dù thế nào, Phi Loan, Tử Khâm và con đều là con của ta, các con là anh chị em của nhau. Vì vậy…”
“Được rồi, được rồi bố ơi, con biết rồi!”
Vinh Phi Lân thẳng thừng cắt lời Vinh Hồng Thịnh:
“Con và Tử Khâm sẽ yêu thương nhau, yêu thương nhau được chưa ạ?”
Tịch Mộ Thiên dìu Hạ Tử Khâm vào, đúng lúc nghe thấy câu này không
khỏi bật cười. Ánh mắt Vinh Phi Lân thoáng dừng lại trên người Hạ Tử
Khâm, sau đó chuyển sang Tịch Mộ Thiên đứng bên cạnh, khóe miệng đột
nhiên nhếch lên:
“Tịch Mộ Thiên, anh làm anh rể hơn chục năm, bây giờ lại trở thành chồng của em gái tôi. Nào, mau gọi một tiếng anh vợ đi!”
Vinh Hồng Thịnh giả bộ nghiêm mặt:
“Phi Lân, chỉ nói bừa! Mộ Thiên, con ra ngoài với bố một lát, bố có chuyện cần nói với con.”
Tịch Mộ Thiên dìu Hạ Tử Khâm ngồi xuống ghế rồi mới đi theo Vinh Hồng Thịnh. Ra đến cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, cười với Phi Lân:
“Phi Lân, nếu cậu không sợ bị chê già, tôi sẵn sàng gọi cậu một tiếng anh vợ đấy!”
Vinh Phi Lân khựng người, cánh cửa khép lại rồi quay sang Hạ Tử Khâm:
“Tử Khâm, em xác định sẽ sống với gã chồng già đó cả đời chứ?”
Hạ Tử Khâm đáp: “Con cũng sinh ra rồi còn gì nữa!”
Ánh mắt Vinh Phi Lân lang thang giây lát rồi cũng dừng trên người Hạ
Tử Khâm. Cô còn xinh đẹp hơn trước đây, xinh đẹp và đầy đặn, toàn thân
tỏa ra ánh hào quang của một người mẹ, khiến cho cô trông chững chạc
hơn, nhưng đôi mắt vẫn trong veo, nên nói rằng, đã trở nên trong veo như hồi đầu anh gặp.
“Vinh Phi Lân, cám ơn anh đã cứu Thất Cân, nếu không có anh kịp thời bảo vệ…”
Hạ Tử Khâm không thể nói tiếp, cứ nghĩ đến chuyện sáng nay là cô lại
sợ run lên, nước mắt trào ra. Vinh Phi Lân định đưa tay lên nhưng lại
thu lại, lấy giấy ăn trong hộp ra ấn vào tay cô:
“Mau lau đi, Tịch Mộ Thiên không nói làm gì, nhưng lão gia nhà chúng
ta mà nhìn thấy con gái rượu khó khăn lắm mới tìm về đang bị anh làm cho nhỏ lệ, không khéo cái gậy trong tay ông ấy lại phi thẳng vào mặt anh
ấy chứ!”
Vinh Phi Lân nói tiếp: “Đấy em xem, cười xinh hơn bao nhiêu khóc lóc trông xấu kinh!”
Vinh Phi Lân cứ như thể là người mất trí, không nhắc một lời nào về
những chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Vinh Phi Lân của hiện
nay khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy nhẹ nhõm:
“Vinh Phi Lân, rất vui vì anh là anh trai em, thật đấy!”
Nói xong câu này, Hạ Tử Khâm liền biến mất bên ngoài cửa. Nụ cười
trên môi Vinh Phi Lân vẫn chưa biến mất, nhưng trở nên vô cùng gượng
gạo, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Còn anh lại không hi vọng em là em gái của mình!”
“Tình yêu đang độ chín” phát sóng đã khiến Thanh Thanh Tử Khâm vô
danh trên mạng thành biên kịch hàng đầu được y