
ính là Tử Khâm, cậu ta sẽ xuất hiện, chỉ
là sớm hay muộn mà thôi. Phi Lân rồi sẽ nghĩ thông suốt, dù gì trên đời
ngoài tình yêu còn có tình thân.
Nhưng Tịch Mộ Thiên nào ngờ Phi Lân sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh như
thế này. Hàn Phong đóng giả là y tá của bệnh viện, trà trộn vào phòng
trẻ sơ sinh bế Thất Cân đi, lúc bị phát hiện, cô ta ôm thẳng bé lên
thẳng sân thượng. Chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi, phóng viên đã lao
đến như ong vỡ tổ.
Nên nói rằng kể từ khi thân phận của Hạ Thục Nhàn bị tiết lộ. Hạ Tử
Khâm trở thành một nhân vật nổi tiếng được dư luận bàn tán xôn xao. Ai
mà ngờ, một người chưa bao lâu trước còn bị chụp lên đầu cái mũ “cô bé
lọ lem” bỗng nhiên thành thiên kim tiểu thư của nhà họ Vinh, còn Vinh
Phi Lân lại là con riêng của Vinh Hồng Thịnh.
Đã vậy hai chị em còn người trước kẻ sau, lần lượt lấy Tịch Mộ Thiên, càng khiến câu chuyện trở nên đặc sắc. Công việc làm ăn của hai nhà vì
chuyện này mà trở nên biến động.
Hai nhà Vinh Tịch trước nay vẫn có quan hệ mật thiết, nhưng dù sao
vẫn cứ là hai nhà riêng biệt, từ giờ trở đi thì khó nói rồi. Sau khi
thân phận của Hạ Tử Khâm được tiết lộ, Vinh Hồng Thịnh đã sửa lại bản di chúc, phân chia toàn bộ cổ phần dưới tên mình thành bốn phần, chia cho
Vinh Phi Loan đã chết một phần, Vinh Phi Lân một phần, Hạ Tử Khâm một
phần, phần cuối tặng đứa cháu ngoại còn chưa ra đời, chính là Thất Cân
bây giờ.
Vinh Phi Loan đã chết, phần tài sản ấy nghiễm nghiên thuộc về Tịch Mộ Thiên. Hạ Tử Khâm hiện giờ cũng là Tịch phu nhân, con là con Tịch Mộ
Thiên, thế nên cổ phần của Vinh Thị, Tịch Mộ Thiên đã chiếm đa phần. Về
lí thuyết mà nói, cái chức Đổng sự trưởng Vinh Thị đã thuộc về Tịch Mộ
Thiên, vì vậy mặc dù vẫn chưa hợp nhất nhưng cũng có thể coi như là một
nhà, kết quả ra sao không cần nói cũng biết.
Tịch Mộ Thiên cũng chẳng có đứa con nào khác, thế nên đứa bé trong
bụng Hạ Tử Khâm vừa ra đời đã nghiễm nhiên trở thành người thừa kế của
cả hai nhà, vì vậy giá trị thân phận không thể tính toán được. Cái tin
thẳng bé bị người khác bắt cóc vừa đồn ra ngoài, giới truyền thông đã đổ xô đến bệnh viện.
Tịch Mộ Thiên gần như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình,
anh thực sự sợ Hàn Phong sẽ quá khích giống như một người đàn bà nổi cơn điên mà ném thẳng thằng bé xuống dưới. Mặc dù chỉ có bốn tầng, bên dưới đã trải đệm khí cứu hộ nhưng Thất Cân mới ra đời, còn chưa đầy một
tháng, sinh mạng rất yếu ớt. Đứa con trai mà Tử Khâm đau đớn lắm mới
sinh ra cho anh, anh và Tử Khâm còn phải cùng nhau ngắm nhìn con lớn lên từng ngày, trưởng thành rồi kết hôn, sinh con đẻ cái, anh không cho
phép có bất cứ sơ sảy nào xảy ra với nó.
“Hàn Phong, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Thế nào ư?”
Hàn Phong cười khẩy: “Tịch Mộ Thiên, cuối cùng anh cũng biết sợ rồi
hả? Anh cũng biết xót xa đứa con của mình ư? Thế đứa con của tôi thì
sao, con của tôi thì sao?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên sắc lạnh như dao, đôi môi mím chặt. Đứa con của Hàn Phong không phải con anh, cha nó là ai anh cũng không biết, lúc ấy
anh không cảm thấy người đàn bà này sẽ là mối đe dọa cho bản thân, dù gì Tịch Mộ Thiên đối xử với cô ta không bạc, hơn nữa cũng không đuổi cùng
giết tận.
Nhưng bây giờ Tịch Mộ Thiên thực sự hối hận khi đã không truy cứu đến cùng. Trạng thái tinh thần của Hàn Phong không ổn, sắc đẹp cũng không
thể nào khôi phục được như xưa, khuôn mặt hốc hác, trên người là bộ quần áo y tá màu xanh nhạt, càng khiến cô ta trở nên già cỗi và tiều tụy,
khóe mắt đã hằn những nếp nhăn không thể che đậy.
Tịch Mộ Thiên quả thật không hề muốn ép Hàn Phong tới đường cùng. Đứa bé trong bụng Hàn Phong cũng đã sinh ra đời, chỉ vì trong thời gian
mang bầu cô ta không chịu điều dưỡng khiến thể chất của đứa trẻ suy yếu, xuất viện lại không được chăm sóc chu đáo, thế nên được ba tháng đã
viêm màng não qua đời. Sau cái chết của đứa con, Hàn Phong rơi vào tình
trạng khủng hoảng tinh thần, ngày ngày ở nhà uống rượu, lâu dần tâm trí
càng không bình thường.
Những luồng thông tin về Hạ Tử Khâm trên đài báo đã khiến cô ta trở
nên quá khích, Hàn Phong dồn tất cả những oán hận của mình lên đầu Hạ Tử Khâm.
Mai phục trong bệnh viện suốt mấy ngày mới tìm được cơ hội để ra tay, bắt cóc đứa bé xong, cô ta đi thẳng lên ban công. Mục đích của Hàn
Phong là muốn ném chết đứa bé trước mặt Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên, có
như vậy mới giải tỏa được nỗi hận. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Mộ Thiên, cô ta vẫn không thể tự chế ngự bản thân.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, anh gần như đang dùng ý chí để kiềm
chế bản thân, Vinh Hồng Thịnh đẩy cửa ban công bước ra, dù gì ông cũng
là người từng trải qua không ít song gió, thế nên còn điềm đạm hơn cả
Tịch Mộ Thiên. Ông nhìn thẳng vào Hàn Phong nói:
“Cô muốn điều kiện gì cứ nói ra!”
Tịch Mộ Thiên chen ngang: “Nếu cô dám làm hại đến một cọng lông của
thằng bé, tin tôi đi, tôi sẽ cho cô hối hận vì đã tồn tại trên đời này!”
Hàn Phong không khỏi rùng mình, sau đó cô ta lại cười lớn:
“Tịch Mộ Thiên, bây giờ anh không dọa được tôi nữa đâu! Tôi chẳng còn gì, tuổi thanh