
nổi. Mạch Tử tức đến nỗi giậm chân thình thịch, lòng
thầm nguyền rủa: “Đồ ong bướm, cầu cho anh mắc bệnh hoa liễu, giang mai, AIDS,
cho anh chết vì ngứa mỗi lúc rảnh rỗi!”
Nói về Hạ Tử Khâm, cô bị Tịch Mộ
Thiên lôi thẳng lên tầng thượng, vào đến văn phòng của mình anh mới thả cô ra,
Tịch Mộ Thiên lạnh lùng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô, đi thẳng ra bàn làm
việc, để mặc Hạ Tử Khâm ở một góc.
Hạ Tử Khâm cô độc đứng giữa phòng,
trong đầu không khỏi nhớ đến những gì Tịch Mộ Thiên vừa nói, trái tim thấy ấm
áp lạ kì, cứ như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô ngước nhìn anh, thấy anh đang
cắm cúi xem giấy tờ, đôi môi mỏng mím chặt lại.
“Anh ấy yêu mày, để ý đến mày, anh
ấy không coi mày là thế thân của Vinh Phi Loan. Anh ấy che chắn cho mày chặt
như thế, đối với một thế thân, đâu cần phải làm vậy?”. Khi cái suy nghĩ này vừa
lóe lên, Hạ Tử Khâm đã cắn chặt môi lắc đầu:
“Không! Không đúng, chính miệng anh
ấy đã thừa nhận rồi!”
Mặt Hạ Tử Khâm cúi gằm, chân mài
mài lên sàn nhà. Tiểu Dương bê sữa và bánh Sandwich đến, nhìn thấy Tịch Mộ
Thiên cắm cúi làm việc, còn Hạ Tử Khâm đứng trơ ra giữa phòng, bộ dáng vô cùng
tội nghiệp.
Tiểu Dương khẽ lắc đầu, Tổng giám
đốc của họ rất đàn ông, có chuyện gì cũng là người đứng mũi chịu sào, che chở
cho người phụ nữ của mình, nhưng đâu phải chỉ cần “đàn ông” thôi là đủ, cũng
cần phải biết dỗ dành nữa chứ. Với tính cách cứng rắn thế này, cộng thêm việc
cô vợ chẳng tâm lí, cứ như vậy chẳng phải hiểu lầm không được tháo gỡ, không
biết chừng còn căng thẳng hơn ý chứ.
Nhưng chuyện riêng của hai người
chẳng ai dám nói, có khi trong lòng Tịch Mộ Thiên đã có ý muốn dỗ dành rồi, chỉ
chưa thể xuống nước mà thôi. Nghĩ đến đây, Tiểu Dương liền mỉm cười với Hạ Tử
Khâm:
“Đây là bữa sáng Tổng giám đốc dặn
tôi chuẩn bị cho cô, cô ngồi xuống dùng bữa đi ạ!”
Tiểu Dương không để khay đồ ăn lên
bàn uống trà mà mang đến đặt vào góc làm việc của Tịch Mộ Thiên, anh kéo ghế
lại, mời Hạ Tử Khâm ngồi dùng bữa.
Hạ Tử Khâm liếc nhìn Tịch Mộ Thiên
rồi lật đật đến gần, ngồi xuống ghế. Tiểu Dương khẽ mỉm cười quay người đi ra
ngoài.
Hạ Tử Khâm ngồi ngây ra nhìn bữa
sáng, cho đến khi Tịch Mộ Thiên mở miệng chẳng chút thiện chí:
“Chỉ nhìn thôi có no được không?”
Tịch Mộ Thiên biết ngay Hạ Tử Khâm
chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy cô và Vinh Phi Lân
lôi lôi kéo kéo nhau ở thang máy mà các đường gân trên trán anh giật giật. Con
nhóc này đúng là hết việc để làm nên cứ phải kiếm chuyện cho anh giải quyết,
Vinh Phi Lân vốn đã chẳng có ý tốt với cô rồi, cô còn ngốc nghếch đến gần cậu
ta, chỉ cần nghĩ đến thôi Tịch Mộ Thiên cũng muốn bốc hỏa.
Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi nhíu mày:
“Uống nốt chỗ sữa trong cốc đi!”
Hạ Tử Khâm cuối cùng vẫn nghe lời,
uống hết cốc sữa, vừa đặt cốc xuống đã nghe thấy Tịch Mộ Thiên
“Em suy nghĩ thế nào rồi? Lâu như
vậy cũng nên cho anh đáp án đi chứ!”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ
Thiên chằm chằm, cô vốn nghĩ tuy không thể li hôn nhưng ở chung cô cũng không
chịu nổi, thế nên cứ sống tạm bợ như vậy đi. Hạ Tử Khâm muốn thế, nhưng Tịch Mộ
Thiên không muốn thế, anh ta nhất định phải làm cho rõ ràng, anh ta đang cố ý
làm khó cho cô, ép buộc cô.
Sự cảm động ban nãy bỗng chốc tan
biến: “Tịch Mộ Thiên, anh nghĩ thế nào?”, mãi một lúc lâu sau Hạ Tử Khâm mới
tức tối buông ra một câu như vậy. Tịch Mộ Thiên đặt xấp tài liệu trong tay
xuống, nhướn mày:
“Anh nghĩ thế nào? Người một mực
đòi li hôn là em mà Hạ Tử Khâm?”
“Tịch Mộ Thiên, anh đừng có quá
quắt!”
Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, giọng điệu
đã thấp thoáng ý muốn khóc, nghe rất tội nghiệp. Tịch Mộ Thiên thở dài, vòng
tay ôm Hạ Tử Khâm vào lòng, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình:
“Tử Khâm! Anh không phải quái vật,
anh là một người đàn ông, một người đàn ông có máu thịt, có tình cảm. Đối với
Phi Loan, anh luôn ôm một sự nuối tiếc và áy náy sâu sắc. Nhưng với em thì
khác, có thể lúc đầu là vì em hơi giống cô ấy, nhưng anh phân biệt rất rõ ràng
em và cô ấy. Hơn nữa em tự nói xem, em với cô ấy giống nhau ở chỗ nào? Tử Khâm,
anh là người đàn ông của em, là chồng em. Anh hiểu em là con nhóc lôi thôi, ngờ
nghệch của anh, sao có thể coi em là người khác!”
“Đây có coi như lời giải thích
không?”
Giọng điệu của Hạ Tử Khâm vừa ngập
ngừng vừa như làm nũng. Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt Hạ Tử
Khâm hơi gầy, đôi mắt mở to nhìn anh, trong ấy phản chiếu hình ảnh của anh, vô
cùng rõ ràng…
Tịch Mộ Thiên tham lam ngắm cô, rốt
cuộc anh nhớ cô đến mức nào, cho đến tận khoảnh khắc này anh vẫn không thể đo
được.
Tịch Mộ Thiên vươn tay ôm lấy eo
cô, hôn lên trán, mắt, mũi của cô, miệng lẩm bẩm nói một hai câu gì đó, cuối
cùng hôn siết lên môi cô.
Anh nói lúng búng trong miệng nhưng
Hạ Tử Khâm vẫn nghe thấy rõ: “Em còn muốn anh giải thích thế nào? Đồ nhóc con
vô lương tâm!”
Giọng nói thấp trầm mang đầy từ
tính, dường như anh nhượng bộ, dường như đang bất lực, nhưng dường như cũng đầy
yêu thương. Một Tịch Mộ Thiên như thế này vừa lạ lại vừa