
quen, quá dịu dàng,
quá đắm đuối, khiến cho Hạ Tử Khâm không khỏi tự kiểm điểm lại mình. Có phải cô
đã trách nhầm anh không? Rồi cô lại tin rằng, anh nhớ cô, yêu cô.
Đương nhiên Tịch Mộ Thiên chẳng để
Hạ Tử Khâm suy nghĩ miên man, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô tựa như một
kẻ đói khát, có vẻ gì đó như bất mãn, cũng có vẻ gì đó như đang trừng phạt. Áo
măng tô của Hạ Tử Khâm rơi xuống nền nhà, những cúc áo sơ mi cũng từ từ được mở
ra.
Cô chợt bừng tỉnh, định đẩy anh ra
nhưng lại bị Tịch Mộ Thiên ôm thốc lên, bế vào gian phòng phía trong.
Tịch Mộ Thiên mơn man hôn người cô,
Hạ Tử Khâm cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh men theo cổ cô, lúc mạnh, lúc nhẹ,
giống như một con quỷ hút máu bị bỏ đói hàng nghìn năm, cuối cùng cũng được
ngửi thấy mùi máu tươi.
Mỗi cử động của Tịch Mộ Thiên đều
khiến làn da mịn màng của cô nổi cả gai ốc, toàn thân khẽ run rẩy tựa như một
bông hoa trong gió
Về chuyện chăn gối, Hạ Tử Khâm luôn
là một lính mới bị động. Ở trong tay anh, dưới cơ thể anh, bên bờ môi anh… đột
nhiên lên mây, rồi bỗng chốc rơi rớt xuống đất.
Tịch Mộ Thiên không nôn nóng mà
chậm rãi như đang trừng phạt cô, những ngón tay luồn lách tháo nút cài áo lót
ngực của cô rồi nhẹ nhàng đặt môi lên mơn man hai nụ hồng e ấp.
Cô vợ bé bỏng của anh rất quyến rũ,
khiến anh hồn xiêu phách lạc, nhất là những lúc cô đang say trong men tình, mơ
màng, đôi môi hé mở khẽ rên rỉ, cái cổ thuôn dài ngửa lên tuyệt mỹ, thân thể
lúc uốn cong lúc hạ xuống đầy mềm mại.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên trượt xuống
dưới thắt lưng Hạ Tử Khâm, chiếc quần jean cạp trễ bị ném sang một bên, Hạ Tử
Khâm đột nhiên căng thẳng khép hai chân lại, kẹp chặt bàn tay anh giữa đùi
mình, đôi mắt cô mở to nhìn Tịch Mộ Thiên vẻ cầu xin.
Tịch Mộ Thiên khẽ cười: “Ngoan nào,
thả lỏng đi, để anh yêu em!”
Câu nói này dường như là chiếc chìa
khóa vạn năng mở ra tất cả các “khu cấm địa”, Hạ Tử Khâm vòng tay kéo cổ anh
xuống, hôn lên đôi môi mỏng của anh, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn đầu hàng
trước người đàn ông này.
Khoảnh khắc anh thực sự đi vào bên
trong cô, cô gần như không thể kiềm chế được rên lên, tiếng rên rỉ không lớn
nhưng đầy dịu dàng và mê hoặc, khiến cho Tịch Mộ Thiên không thể kiểm soát được
nhịp độ của mình.
Sau cơn mưa xuân dầm đề là cơn mưa
rào ào ạt, Hạ Tử Khâm tựa như con thuyền dập dềnh trên sóng, lúc bị đẩy lên
đỉnh sóng, khi lại chìm xuống tận đáy sâu. Hai cơ thể quấn lấy nhau, trái tim
dường như cũng chẳng còn khoảng cách.
Thực ra tình yêu rất đơn giản, chỉ
cần đôi bên nhớ đến nhau, trân trọng nhau, chấp nhận thỏa hiệp cùng nhau thì
cho dù có từng nói hàng trăm, hàng nghìn câu vô tình, cuối cùng vẫn không thể
chia tay nhau. Đó chính là tình yêu, cho dù sóng gió hay bão tố, trải qua những
gióng gió này, tình yêu lại càng thêm thuần khiết và sâu sắc.
Hạ Tử Khâm chưa hết “cơn say”, trên
mặt vẫn còn lại chút dư âm, cơ thể trần trụi được Tịch Mộ Thiên ôm siết trong
vòng tay, cô ngại ngần khẽ nhúc nhích, bàn tay Tịch Mộ Thiên lại trượt xuống eo
cô, anh cúi đầu thì thầm, nói vẻ đùa bỡn: “Em mà còn nhúc nhích nữa là anh
không dám đảm bảo đâu đấy! Xem ra em chẳng mệt chút nào nhỉ?”
Hạ Tử Khâm nghe vậy hoảng quá, toàn
thân cứng đờ ra, nằm yên không dám động đậy nữa. Bàn tay Tịch Mộ Thiên vuốt ve
cơ thể cô, một cảm giác nhồn nhột rất dễ chịu.
Lúc sờ thấy một vết nông trên lưng
cô, anh không khỏi nhíu mày. Anh ngồi dậy, lật người cô lại, để cô nằm sấp
trong lòng mình. Tịch Mộ Thiên mở chăn ra, chăm chú quan sát lưng cô, trên tấm
lưng trắng nuột nà có một vết hằn rõ rệt, Tịch Mộ Thiên khẽ liếc cái áo lót bên
cạnh, bắt đầu trách mắng cô theo thói quen:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần
rồi? Áo lót là không được mặc linh tinh, làn da của em tương đối nhạy cảm,
không cẩn thận sẽ để lại vết, khó coi chết đi được!”
Hạ Tử Khâm ấm ức:
“Trong chỗ quần áo Tiểu Dương mang
đến không có đồ lót mà!”
Tịch Mộ Thiên vừa tức vừa buồn
cười, anh kéo cô ngồi dậy, nâng cằm cô lên, hỏi: “Lần này nếu không phải anh
giải thích rõ ràng, không phải anh nhượng bộ, có phải em vẫn khăng khăng đòi li
hôn với anh?”
Mắt Tịch Mộ Thiên hơi nheo nheo
lại, giọng điệu có phần bất mãn và uy hiếp. Hạ Tử Khâm áp sát tai vào lồng ngực
lắng nghe tiếng trái tim đập đều đều của anh, cô hiểu bây giờ cô mà dám nói một
câu khẳng định, chắc chắn sẽ bị anh xử lí thê thảm. Hơn nữa lúc đầu cô vốn cứ
định sống tạm bợ như vậy cho qua ngày, nhưng ý định này hoàn toàn không thể
thực hiện được, giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc nghếch.
Một Hạ Tử Khâm vốn ngốc nghếch nay
bỗng trở nên tinh ranh hơn bao giờ hết, cô cọ cọ đầu vào lồng ngực Tịch Mộ
Thiên, nũng nịu ậm ừ hai tiếng cho xong chuyện.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên nhẹ nhàng xoa
xoa lên vết hằn sau lưng cô, anh khẽ thở dài nhưng không chất vấn gì thêm. Rồi
đột nhiên như nhớ ra chuyện ban nãy, anh cau mày dặn dò: “Sau này tránh xa Phi
Lân ra nhé!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên nghe
như mệnh lệnh nhưng cũng phảng phất chút ghen tuông, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn
anh hồi lâu rồi toét miệng c