Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322512

Bình chọn: 7.00/10/251 lượt.

phông bó sát, dưới chân đi đôi giày cao gót da

cừu, vừa dịu dàng lại hoạt bát, nói cô thay da đổi thịt thật chẳng ngoa!

Điều quan trọng nhất là, ngoài vẻ

hoạt bát đó ra, từ con người cô còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Hạ Tử Khâm là một người phụ nữ lười

biếng, làm gì có thời gian mà đi phối đồ, tất cả những bộ quần áo này đều do

Tịch Mộ Thiên cho người mang đến tận nơi, bộ nào đi bộ ấy, đặt ngay ngắn ở

trong tủ quần áo, còn đồ đã mặc rồi thì cô chỉ cần ném vào bên trong tức khắc

sẽ có người mang đi. Chuyện ăn mặc đẹp hay xấu đối với một người suốt ngày

chẳng ló mặt đi đâu như Hạ Tử Khâm thực sự chẳng mấy ý nghĩa, nhưng dù gì cũng

là con gái, được Vinh Phi Lân khen ngợi như thế, trong lòng Hạ Tử Khâm cũng cảm

thấy vui vui.

Ánh mắt Vinh Phi Lân dừng lại trên

chiếc vali đặt ở góc tường, sau khi đi một vòng quanh phòng, Phi Lân ghé tai Hạ

Tử Khâm thì thầm: “Định chuyển nhà hả, có cần anh giúp không?”

Hạ Tử Khâm hất tay anh ta ra, đột

nhiên cảm thấy mình và Vinh Phi Lân nếu còn dây dưa gì nữa thì không hay cho

lắm, nhất là khi cô biết rõ, con người Tịch Mộ Thiên rất để bụng những chuyện

này, nhưng cô lại không biết phải nói với Vinh Phi Lân ra làm sao. Cô đã lấy

Tịch Mộ Thiên rồi, các mối quan hệ không nên phức tạp quá.

Hạ Tử Khâm cắn móng tay, ngẫm nghĩ

rồi nói: “Vinh Phi Lân, giờ chắc anh không bận gì nhỉ? Nếu không bận tôi mời

anh ăn cơm!

Sở dĩ Vinh Phi Lân bị Hạ Tử Khâm thu hút xét cho cùng cũng vì sự đơn giản của cô. Tính đến thời điểm hiện tại, Hạ Tử Khâm là cô gái trong số những cô gái mà Vinh Phi Lân từng gặp, từ cuộc sống đến cách nói chuyện và suy nghĩ đều hết sức đơn giản, không hề có động cơ hay dã tâm gì.

Đối với Vinh Phi Lân, hôn nhân là một chuyện phức tạp nhất trên đời này, phức tạp đến mức trí tuệ của anh không thể nào lí giải được. Cho dù cuộc hôn nhân của Tịch Mộ Thiên với chị gái anh năm đó được mọi người hết mực ngưỡng mộ, cũng có sự hỗ trợ to lớn về mặt kinh tế, Tịch Mộ Thiên có thể thích chị gái mình, nhưng tuyệt đối không thích đến mức có thể bất chấp chuyện chị bệnh tật ốm đau để lấy về làm vợ.

Nếu như không phải hồi đó Tịch Thị đột nhiên lâm vào cảnh khó khăn, chỉ dựa vào chút tình cảm âm thầm của Vinh Phi Loan dành cho Tịch Mộ Thiên thì chị gái anh khó mà bước chân được vào nhà họ Tịch. Người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên ấy thực sự lạnh lùng đến đáng sợ, hơn nữa lại vô cùng phức tạp.

Vinh Phi Lân nhiều lúc cảm thấy chuyện chị gái mình qua đời sớm có khi lại là một sự may mắn, nếu không cuộc hôn nhân của chị sau này khó mà lường trước được.

Suy ra từ cuộc hôn nhân của chị gái, Vinh Phi Lân luôn giữ thái độ bất cần, chơi bời đối với chuyện tình yêu và hôn nhân. Khi mới bị Hạ Tử Khâm thu hút, anh không hề suy nghĩ về phương diện này, nhưng khi Hạ Tử Khâm thẳng thắn nói rằng: “Vinh Phi Lân, tôi kết hôn rồi!”, Vinh Phi Lân đột nhiên thấy trong lòng có cảm giác gì đó rất khó chịu.

Sự nuối tiếc đầy chua xót ấy trào lên mang theo cả tức giận, khiến cho anh không thể dửng dưng được nữa, xiên thịt nướng trên tay Vinh Phi Lân rơi xuống mặt bàn, nụ cười bỡn cợt trên mặt anh tắt ngấm:

“Hạ Tử Khâm, em đừng đùa như thế nữa!”

Hạ Tử Khâm mím chặt môi, đặt đũa xuống, rót bia rồi trịnh trọng lặp lại:

“Thật đấy, Vinh Phi Lân! Tôi kết hôn chớp nhoáng, một tháng trước, sau khi anh đi được vài ngày!”

Vinh Phi Lân ngẩn người ra trong giây lát rồi kéo tay trái của Hạ Tử Khâm lên xem, sau đó thở phào: “Hạ Tử Khâm, suýt nữa thì bị em lừa, nếu kết hôn rồi sao không thấy nhẫn?”

Hạ Tử Khâm rút tay lại, thở dài: “Vinh Phi Lân, không phải cô gái nào cưới rồi đều phải đeo nhẫn, đấy chẳng qua chỉ là hình thức thôi, tôi không để tâm. Hơn nữa sự thực là tôi đã kết hôn rồi, đăng kí rồi, tôi là phụ nữ đã có chồng. Do đó, Vinh Phi Lân à! Đây là bữa tối cuối cùng của chúng ta, sau này anh cứ tiếp tục chơi bời, đừng kéo tôi vào nữa.”

Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết, Vinh Phi Lân đã đứng bật dậy, khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai:

“Hạ Tử Khâm em nực cười lắm em biết không? Vinh Phi Lân này là loại người nào? Có đến mức bám riết lấy em không? Có cần em phải dùng cách này để xua đuổi anh không? Hạ Tử Khâm, em quá đề cao bản thân rồi đấy, đối với anh em chẳng qua chỉ là một cô gái để tiêu khiển, giết thời gian mà thôi, vị trí chẳng đáng nhắc đến, chẳng đáng nhắc đến!”

Vinh Phi Lân lao ra bên ngoài, cái bóng của anh ta nhanh chóng khuất vào góc phố, khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao người đàn ông này bình thường nhí nhố là vậy mà khi nói trở mặt là trở mặt ngay được. Nhưng như thế cũng tốt, Hạ Tử Khâm vốn không muốn dính dáng vào mối quan hệ anh rể, em vợ của bọn họ.

Hạ Tử Khâm ủ rũ đi ra khỏi nhà hàng Hàn Quốc, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cô móc điện thoại ra ấn phím nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Thiên: “Em đang ở đâu đấy?”

Hạ Tử Khâm nhìn quanh, đây là đâu cô cũng chẳng rõ, Vinh Phi Lân dẫn cô đến, thế nên cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện:

“Em đang ở bên ngoài!”

“Bên ngoài là ở đâu?”

Rõ ràng Tịch Mộ Thiên không bao giờ chấp nhận những đá


XtGem Forum catalog