The Soda Pop
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 7.5.00/10/242 lượt.



“Hơn cái đít ấy!” Mạch Tử tức tím

mặt.

“Cậu mà lấy Chu Thuyền, sau này nếu

không vừa ý còn có thể li hôn, với Tịch Mộ Thiên có được không hả? Cả đời này

cậu sẽ phải là Tịch phu nhân rồi!”

Hạ Tử Khâm tỏ vẻ vô tội: “Trước khi

kết hôn tớ đã gọi cho cậu, cậu bảo tớ lấy chồng gấp đi còn gì!”

Mạch Tử tức tới mức muốn ộc máu

mồm, cô gõ đầu Hạ Tử Khâm: “Nói đùa với nói thật mà cậu còn không nhận ra à?

Chỉ có điều chuyện của cô nhi viện đúng là đã được giải quyết rồi, Mẹ viện

trưởng hôm trước có gọi cho tớ, cậu kết hôn chuyện lớn như vậy mà không nói với

mẹ một câu. Hạ Tử Khâm, cậu nói xem sao cậu to gan đến thế hả?”

Hạ Tử Khâm vừa nhai táo vừa nói:

“Tớ thấy không biết chừng hôm nào Tịch Mộ Thiên tỉnh ra lại li hôn thôi, thế

nên nói với Mẹ viện trưởng làm gì!”

Mạch Tử đột nhiên ngồi xổm xuống

đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm: “Anh ta đối xử với cậu không tốt à?”

Hạ Tử Khâm ngây người: “Không, tốt

lắm!

Mạch Tử ngẫm nghĩ hồi lâu: “Tử

Khâm, anh ta có yêu cậu không?”

Hạ Tử Khâm ném lõi quả táo vào

thùng rác bên cạnh, sắc mặt hơi nhạt, lắc đầu nói: “Anh ấy rất chiều tớ!”

Mạch Tử ủ rũ: “Tử Khâm, chiều không

phải là yêu, cậu có phân biệt rõ ràng không hả?”

Hạ Tử Khâm lại ngây ra, “yêu chiều”

hai từ này đi liền với nhau, cô vốn nghĩ nó cùng một ý nghĩa, giờ mới phát hiện

thì ra hoàn toàn chẳng liên quan. Hạ Tử Khâm lúc này có phần mơ hồ, trong sự

chiều chuộng vô điều kiện của Tịch Mộ Thiên, liệu cô có thể rút lui toàn vẹn?

Một người phụ nữ cho dù có lạnh

lùng đến mấy nhưng nếu có một người đàn ông đối xử với bạn chu toàn, chăm chút

từng li từng tí, lâu dần bạn cũng sẽ động lòng, huống hồ Hạ Tử Khâm tự nhận

mình là người phàm, ngày ngày ở bên Tịch Mộ Thiên tuy không có cảm giác gì,

nhưng anh vừa đi, Hạ Tử Khâm phát hiện có chút không quen lắm.

Nhất là buổi tối, không có anh ôm

mình cô thật sự hơi cô đơn lạc lõng, thấy bên cạnh trống tênh. Mới được có bao

nhiêu ngày đâu mà cô đã bắt đầu quen với sự có mặt của Tịch Mộ Thiên rồi?

Mạch Tử ngồi bên cạnh xoa đầu cô

thở dài, trịnh trọng nhắc nhở: “Tử Khâm, nhớ tránh thai đấy!”

“Tránh thai ư?”

Hạ Tử Khâm kinh ngạc nhìn Mạch Tử.

“Cậu sợ tim tớ…”

Mạch Tử gõ đầu cô: “Bác sĩ nói

không sao nhưng việc có bầu và sinh con thường quá tải với tim, cũng có nguy

hiểm nhất định, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn!”

Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ tim

mình là gánh nặng, lúc nhỏ sức khỏe của cô không tốt, nhưng khi lớn lên, cô gần

như phát bệnh lần nào, Mạch Tử chẳng qua chỉ đang chuyện bé xé ra to mà thôi.

Nhưng mà mang bầu, lần đầu tiên Hạ

Tử Khâm ý thức được chuyện này. Giữa cô và Tịch Mộ Thiên còn có vấn đề con cái,

dường như không hề đơn giản như cô vốn tưởng. Cô lấy Tịch Mộ Thiên, mối liên hệ

giữa hai người đang nhiều lên, ngoài một tờ giấy ra còn có thể có con nữa.

Hạ Tử Khâm cũng biết rằng hôn nhân

không có tình yêu là một sự tổn thương lớn đối với con trẻ. Cô bắt đầu cảm thấy

hơi bực mình, thực ra cô là một người phụ nữ đơn giản, hướng đến một cuộc sống

đơn giản, nhưng kể từ khi dính vào Tịch Mộ Thiên, cuộc sống của cô dường như

phức tạp hơn nhiều. Sự phức tạp này bao hàm một nguy cơ không rõ tên, đang chờ

cơ hội để bùng phát. Mà Hạ Tử Khâm không hề biết nguy cơ này, đợi đến khi biết

được thì đã khiến cô tan xương nát thịt rồi.

Mạch Tử hiện giờ đang làm quảng cáo

cho ca sĩ Phùng Tiểu Sơn, cần phải đi lưu diễn định kì mỗi năm một lần với anh

ta, do đó căn phòng này cứ để trống, dù vậy nhưng không trả lại vì dù gì đây

cũng là “cái ổ” của hai người. Những món đồ Hạ Tử Khâm tạm thời không dùng đến

được cất hết trong vali, dùng băng keo dán kín lại, đặt ngay ngắn ở góc nhà.

Vừa thu dọn xong thì có tiếng gõ

cửa:

“Hạ Tử Khâm, mở cửa ra, anh đến

đây!”

Hạ Tử Khâm đã quen với việc xuất

quỷ nhập thần của Vinh Phi Lân, nhất là kể từ sau khi biết thân phận thật của

anh ta. Cô rất hiểu cách hành xử tùy tiện của Vinh Phi Lân, vậy nên cô mở cửa

với vẻ cáu kỉnh:

“Anh lại đến đây làm gì?”

Vinh Phi Lân có vẻ hơi bất ngờ, anh

đi vòng quanh Hạ Tử Khâm, nói: “Này này, đây không phải là cô gái lôi thôi mà

anh quen biết. Em chắc chắn là Hạ Tử Khâm đấy chứ?”

Ngoài lần đầu tiên gặp mặt ra, mỗi

lần Vinh Phi Lân nhìn thấy Hạ Tử Khâm cô cũng đều ở trong bộ dạng ngái ngủ, vô

cùng nhếch nhác. Do đó hôm nay trước vẻ gọn gàng sạch sẽ của Hạ Tử Khâm, anh có

phần bất ngờ.

Bây giờ Hạ Tử Khâm có muốn lôi thôi

cũng khó, con người Tịch Mộ Thiên mắc bệnh sạch sẽ, cô mà lôi thôi, anh ta sẽ

lập tức bế cô thả vào trong bồn tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lúc ấy thì không

phải là tắm rửa thông thường nữa rồi. Sau nhiều lần bị “dạy dỗ”, Hạ Tử Khâm bây

giờ đã biết ngoan ngoãn giữ gìn hình ảnh sạch sẽ trước mặt Tịch Mộ Thiên, lâu

dần trở thành thói quen.

Bản thân Hạ Tử Khâm cũng không nhận

ra điều này, nhưng đối với Vinh Phi Lân, đây đúng là một sự thay đổi long trời

lở đất. Mái tóc dài đen như nhung của cô không được trang điểm bởi bất cứ món

trang sức nào, để xõa tự nhiên làm cho khuôn mặt cô càng thêm thanh tú. Quần bò

ngố trẻ trung kết hợp với áo