Disneyland 1972 Love the old s
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322395

Bình chọn: 9.5.00/10/239 lượt.

i lần đầu tiên, nhưng sự thân

mật chẳng chút che đậy như vậy thì chỉ có lúc này, hơn nữa lần trước Hạ

Tử Khâm say mèm, mơ mơ màng màng, cảm giác không mấy thật, nào giống như lúc này đây.

Bàn tay của Tịch Mộ Thiên vuốt ve lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo trên cơ thể cô, kết hợp với dòng nước ấm chảy qua, mỗi lần chạm vào cơ thể Hạ

Tử Khâm đều khiến cho cơ thể cô không khỏi run rẩy.

Cô nhắm chặt mắt nhưng các giác quan dường như trở nên nhạy cảm hơn

nhiều, bên tai cô phảng phất hơi thở của Tịch Mộ Thiên, hai tay anh ôm

chặt lấy cô, chẳng để cho cô có cơ hội phản kháng:

“Mèo say, giờ hãy mở mắt ra nhìn anh, anh là Tịch Mộ Thiên, người đàn ông của em!”

Giọng nói của Tịch Mộ Thiên trầm ấm và rất có từ tính, kèm theo hơi

thở gấp gáp nhưng tràn đầy sự ngang ngược không cho phép Hạ Tử Khâm được phản kháng. Hạ Tử Khâm mở mắt ra, cô lập tức như đắm chìm vào ngọn lửa

đang bùng lên trong mắt Tịch Mộ Thiên. Trong đôi mắt đó, Hạ Tử Khâm nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình.

Bàn tay Tịch Mộ Thiên đẩy eo cô lên, nhẹ nhàng nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống.

Đối với Hạ Tử Khâm mà nói, chuyện

kết hôn dường như chẳng có mấy ý nghĩa, ít nhất ngoài chuyện giường chiếu hiện

tại, cô cảm thấy cuộc sống gần như không thay đổi so với trước đây, vẫn là suốt

ngày ở lì trong nhà, chỉ có điều thói quen đảo lộn ngày đêm của cô đã bị Tịch

Mộ Thiên ép buộc phải điều chỉnh lại.

Hạ Tử Khâm nhiều lúc cảm thấy: hình

như Tịch Mộ Thiên khỏe quá mức, hoặc cũng có thể do cô không mấy hiểu biết về

đàn ông trên phương diện này. Hàng ngày dường như ngoài chuyện ăn cơm ra là lại

làm chuyện đó, không tận dụng hết chút sức lực cuối cùng của Hạ Tử Khâm dường

như anh không thể chịu được.

Nhưng người đàn ông ấy cũng có ưu

điểm, sau khi lấy anh Hạ Tử Khâm phát hiện chuyện ăn ở, đi lại của mình chỉ

trong một đêm đều có thể giao cho Tịch Mộ Thiên lo liệu ổn thỏa hết, cô đã trở

thành một con lợn được nuôi trong chuồng đúng nghĩa.

Nhiều lúc nửa đêm tỉnh dậy, Hạ Tử

Khâm lại nằm suy nghĩ không hiểu tại sao Tịch Mộ Thiên lại lấy mình, từ bất cứ

phương diện nào, chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Với bộ não có dung

lượng thấp như của Hạ Tử Khâm, một câu hỏi “kĩ thuật cao” thế này, cô không thể

nào đưa ra nổi đáp án. Do đó chẳng cần thiết phải tự làm khổ mình, dù gì cũng

được ăn uống đầy đủ, Hạ Tử Khâm thấy vậy là tốt lắm rồi.

Hạ Tử Khâm nhanh chóng nhận ra,

Tịch Mộ Thiên một khi đã muốn biết gì thì nhất định phải biết cho bằng được,

cũng giống như vấn đề mối quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân, đến tận bây giờ Hạ Tử

Khâm mới biết hóa ra Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mộ Thiên. Người vợ đã

qua đời của Tịch Mộ Thiên chính là chị gái ruột của Vinh Phi Lân, là đại tiểu

thư của tập đoàn cũng chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn

Vinh Thị, còn mục đích anh ta bám riết lấy mình là gì, Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu

ra.

Về sau cô nghĩ, có thể đây chỉ là

trò tiêu khiển của những người lắm tiền, mà cũng có thể do người ta đã chán

ngấy những cô tiểu thư đài các, những người đẹp, minh tinh nổi tiếng nên bắt

đầu cảm thấy mới mẻ, tò mò với loại lôi thôi như cô. Nói chung có đánh chết Hạ

Tử Khâm không tin nổi Vinh Phi Lân lại để mắt đến mình.

Tịch Mộ Thiên đối xử với cô rất

tốt, tốt đến mức chẳng có gì cần phải chê trách. Tịch Mộ Thiên bận rộn như vậy

mà ngày nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm tối với cô, cũng chẳng bao giờ ép cô

phải đi tiếp khách cùng, tiểu thuyết cô viết đã được chính thức kí kết xuất

bản, vận may giống như mùa xuân đang lần lượt kéo đến với cô.

Hôn nhân và tình yêu, điều này cô

có thể không tính đến, nhưng việc Tịch Mộ Thiên tạo điều kiện cho tiểu thuyết

của cô được xuất bản, Hạ Tử Khâm thấy vô cùng cảm kích, mặc dù quan hệ giữa hai

người đã rất thân mật nhưng Hạ Tử Khâm vẫn thực lòng ghi nhớ công ơn của Tịch

Mộ Thiên.

Hạ Tử Khâm biết rõ, nếu như không

có “ngọn núi” Tịch Mộ Thiên này, cho dù cô viết có hay đến mấy, có cảm động đến

mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể thuận lợi xuất bản thành sách, càng chẳng mơ

được xem xét chuyển thể thành kịch bản, được Vinh Thị đầu tư làm phim. Hạ Tử

Khâm nằm mơ cũng không ngờ mình lại thành danh vào năm hai mươi tư tuổi, mặc dù

vẫn chưa thành hiện thực nhưng có lẽ cũng chẳng còn xa vời nữa rồi.

Đáng tiếc sự thật không hề vui vẻ

như tưởng tượng, sự nghiệp hôn nhân và cả đàn ông đối với Hạ Tử Khâm mà nói,

tất cả đều như là đồ ăn cắp được, chẳng có chút gì chân thực.

Trong lòng Tịch Mộ Thiên cũng có sự

nuối tiếc mơ hồ, thứ cảm giác nuối tiếc giống như cốc nước chỉ thiếu một giọt

nước nữa là tràn, nhưng không có giọt nước ấy thì không thể giải tỏa cơn khát

một cách triệt để, chính là bởi vì câu nói cô không yêu anh ngày hôm ấy, không

một chút tình yêu nào.

Con nhóc này cứ vô tâm vô tính như

vậy nhưng về phương diện tình cảm lại vô cùng keo kiệt, có thể trong lòng cô

còn hình bóng của người đàn ông trước, cũng có thể do bản tính cô là người lạnh

lùng.

Cô không phải là Phi Loan, Phi Loan

từ nhỏ đã thích lẽo đẽo theo sau anh, cho dù sức khỏe không t