
n tại thấy như
vậy, đều là hoài nghi có phải mình nhận lầm người rồi hay không?!
Thì ra, con gái thật sự có muôn vàn bộ mặt, đối mặt với nhiều người, có thể thay đổi được vô số mặt!
Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn thấy sợ
hãi than không ngừng, nhất thời không nỡ đi ra ngoài quấy rầy hai người
tình nồng mật ý, nhưng mặt hai người dường như dính vào trên cửa sổ thủy tinh, mắt mở thật to, sợ bỏ sót một tình tiết!
Đợi khi hai người bên ngoài sau nói cười chán chê mười mấy phút đồng hồ mới lưu luyến không rời chia tay lên
lầu, lúc này Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn mới thu hồi tầm mắt, trong
lòng đồng thời cùng than một tiếng:
“Hai người này rốt cuộc là thông đồng với nhau từ lúc nào?”
Mang theo nghi vấn này, hai người dùng sức cắn Oden trên tay, bước nhanh lên lầu!
Trở về phòng ngủ, khổ hình bức cung! ! !
Mở cửa phòng ngủ ra, Thịnh Mạn Mạn ấp ủ, chờ một lát có nên nói một câu “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị” hay không, tới cùng nên cưỡng bức hay là dụ dỗ?
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, mới bước
vào trong phòng ngủ, liền thấy Bạch Vũ Hân khó có được trở về phòng ngủ
sớm như vậy, cười nói với các cô: “Các cậu trở về thật đúng lúc, Miêu
Miêu nói có người muốn mời chúng ta ăn cơm đấy!”
“Ăn cơm? Được thôi! Mà, ai có lòng tốt hào phóng thiện lương như vậy đây?”
Cố Hàm Ninh đi ở phía sau, cười dài, nhìn gò má ửng hồng của Thôi Hà Miêu, chỉ muốn nói một câu!
Chúng ta tới muộn rồi!
“Cái đó, Mạnh Khởi Đức bảo ngày mai mời mọi người ăn cơm! Mạn Mạn, cậu nói là buổi trưa hay là buổi tối?”
“Buổi trưa! Buổi sáng ngày mai mình sẽ
không ăn…” Thịnh Mạn Mạn xoa xoa bụng, cười ha ha nói một nửa, “Mạnh
Khởi Đức làm sao? Hiện tại vì sao cậu ta mời chúng ta ăn cơm đây?!”
“Cái đó, mình và cậu ấy đang hẹn hò. Lần trước không phải Triệu Thừa Dư mời chúng ta ăn cơm sao, lúc ấy cậu nói, về sau đều phải xử lý theo thường lệ, cho nên, cậu ấy nói, phải mời các cậu một bữa cơm!”
Thôi Hà Miêu nói xong vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu cười, không thấy được vẻ mặt thất vọng của Thịnh Mạn Mạn!
Kế hoạch nguyên bản của Thịnh Mạn Mạn
là: tối nay trước bức cung, khiến Thôi Hà Miêu ngoan ngoãn nhận tội, bởi vì hai người bọn họ đã làm việc không hợp tiêu chuẩn, cho nên, trước
mời một bữa, an ủi linh hồn nhỏ bé bị thương của cô. Về sau, bọn họ
chính thức công bố tin vui, lại mời một bữa!
Như vậy thì có thêm một bữa rồi, nhưng Thôi Hà Miêu sớm tuyên bố, làm rối loạn kế hoạch vốn có của cô!
Hai bữa cơm của cô a, giờ lại bị rút chỉ còn một bữa thôi!
Ánh mắt Thịnh Mạn Mạn ai oán nhìn Cố Hàm Ninh, hai người liếc nhau, đồng thời tiếc hoạt động tối nay cứ như vậy
mà kết thúc trong u ám!
Cố Hàm Ninh vỗ vỗ vai Thịnh Mạn Mạn, hơi thở dài, dùng ánh mắt: bạn học Mạn Mạn, xin nén bi thương đi!
Edit: Tiểu Ngạn
Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, nhìn
Thôi Hà Miêu, trên gương mặt trắng nõn mịn màng, ửng đỏ, trong mắt đều
là tràn đầy vui vẻ, bộ dạng tươi cười nồng đậm ngọt ngào!
Như vậy rất tốt! Cố Hàm Ninh nghĩ.
Có lẽ bởi vì kiếp này, cô và Triệu Thừa
Dư ở bên nhau, cho nên, cô và bạn cùng phòng đều gặp gỡ Mạnh Khởi Đức
nhiềuhơn, giống như kiếp trước, cô ở bên Cao Thần, các cô gặp nhiều hơn
là Trần Minh.
Kiếp này, Trần Minh vẫn đi theo Cao Thần, bởi vì như thế, cậu ta có thể thường xuyên nhìn thấy Bạch Vũ Hân.
Mà Triệu Thừa Dư, như trước thân với Mạnh Khởi Đức hơn.
Mọi chuyện kiếp trước, ví như hiện tại,
sớm muộn đều phải tiêu tan, dù là ký ức, cũng chỉ còn lại một tầng ấn ký mỏng, chỉ còn để lại ý nghĩ, không liên quan đến yêu hận.
Cho dù, kiếp trước, Miêu Miêu không phải gả cho Mạnh Khởi Đức thì thế nào?
Kiếp này, người cô yêu cũng không phải
là Cao Thần, cô muốn ở bên Triệu Thừa Dư, yêu hay hận của kiếp trước, cô đã không hề để ý nữa, bởi vì, đều không còn quan trọng rồi!
Kiếp này, Miêu Miêu cũng không đợi sau
khi tốt nghiệp nhiều lần hẹn hò bị ghét bỏ dáng người, đến cuối thậm chí là giống như cam chịu vật, bắt được một người, nói kết hôn liền kết
hôn!
Có lẽ cô ấy và Mạnh Khởi Đức cũng chưa chắc có thể đi tới cuối, nhưng vậy thì thế nào?
Chí ít, cô ấy cũng có thể có được một
tình yêu thuần túy khi còn ở trong trường đại học, chỉ vì lẫn nhau,
không liên quan đến bất kỳ người nào khác, bất cứ chuyện gì!
Cánh hồ điệp (bươm bướm) đã chậm rãi vỗ, vô tình đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của người bên cạnh, nhưng chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ đón nhận, dũng cảm đối mặt, có lẽ, nơi đâu cũng là sức sống!
Buổi tối, Cố Hàm Ninh có chút không ngủ được, cầm điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Triệu Thừa Dư.
“Bạn học Triệu, mình sắp quên mất cậu có hình dáng như thế nào rồi! Làm sao bây giờ?”
Cố Hàm Ninh mím môi lén lút cười.
Đột nhiên cô rất nhớ rất nhớ bạn học Triệu của cô!
Thấy Miêu Miêu hơi ngượng ngùng nhắc tới “Khởi Đức” của cô nàng, thấy Miêu Miêu nhìn điện thoại di động mím môi
tươi cười không thể che hết dáng vẻ hạnh phúc, thấy chuông điện thoại
reo Miêu Miêu vội cầm lấy điện thoại di động chạy đến ban công nhẹ nhàng nói chuyện, cô, đột nhiên liền rất nhớ rất nhớ Triệu Thừa Dư!
Tuy rằng, thật