
ống như là loại giao lưu thân mật?
Cố Hàm Ninh đứng cách cửa xuống xe rất gần, cửa xe vừa mở ra, liền dẫn đầu nhảy xuống, Triệu Thừa Dư tự nhiên theo sau lưng cô.
Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu cũng ra sức
chen lấn xuống dưới, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh liền lôi kéo tay cô oán
hận: “Quá nhiều người!”
Cố Hàm Ninh nhướng mắt, cười như không cười: “Cậu cho rằng người đến mỹ thực tiết, có thể ít hơn so với người trên xe buýt?”
Khuôn mặt Thịnh Mạn Mạn vặn vẹo, than
thở, lập tức lại đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy chúng ta còn chờ cái
gì? Vào trong giành a!”
Cố Hàm Ninh trợn trắng mắt, đưa tay túm
chặt Thịnh Mạn Mạn muốn lập tức nhảy xuống trạm xe buýt: “Mạn Mạn ~ Chờ
người đến đủ, được không? !”
Thịnh Mạn Mạn kịp phản ứng, chê cười bắt tay vào làm thế: “OK! Đương nhiên OK chứ!”
Này người vừa xuống xe rất nhiều, gần
như bỏ trống hơn phân nửa toa hành khách, mấy người còn lại vừa rồi có
thể là đứng ở đầu xe, bây giờ cuối cùng mới xuống xe.
Người vừa đến đủ, Thịnh Mạn Mạn liền kêu gọi đi mau.
Quy mô mỹ thực tiết thành phố H thật
lớn, địa điểm tổ chức đó là trên quảng trường bao quanh sân vận động Phú Cường của thành phố H, vốn dĩ trên quảng trường vô cùng trống trải, giờ phút này tràn đầy, không phải các sạp hàng tạm thời dựng lên, thì là
khách tham ăn!
“Quá nhiều người, sau khi vào phải chú ý điện thoại di động cùng ví tiền, nhỡ đến lúc đi ra, liền gọi điện
thoại, không liên lạc được, liền tập hợp ở đây.” Thôi Hà Miêu cau mày,
nhìn biển người phảng phất là vô bờ bến trong quảng trường đồ ăn ngon,
“Nếu không định ở 9:30 đi? Nếu như đến lúc đó đi ra, trễ nhất 9:30, nhất định phải đều đến nơi này tập hợp.”
Mọi người tự nhiên không ý kiến, nhiều người như vậy, quả thật rất dễ dàng lạc nhau.
Cố Hàm Ninh sờ sờ điện thoại di động của mình, cùng với một tờ 100 tệ duy nhất và hai đồng một xu.
Trước khi tới, nhân dịp Bạch Vũ Hân chọn quần áo khó quyết định, cô đã cắn vài miếng bánh quy, lót bụng.
Mỹ thực tiết hội tụ món ăn ngon các nơi, các quốc gia, thật có thể nói là bao gồm toàn diện, thoạt đầu mắt nhìn
qua, thức ăn đẹp đẽ đủ loại, làm cho người ta rất thèm ăn.
Nhưng mùi vị đó, thực rất bình thường! Chí ít, với khẩu vị Cố Hàm Ninh, cũng rất ít còn có thể vào miệng.
Hôm nay cô, là thật tới giúp vui !
Thôi Hà Miêu cầm điện thoại, so đúng
thời gian với mọi người, sau khi xác nhận không có lầm, Thịnh Mạn Mạn
lập tức thúc giục đi vào quảng trường mỹ thực tiết.
Vé vào cửa mỹ thực tiết mỗi người một
đồng, Cao Thần giành trước mua tám tấm vé vào cửa, nhất nhất phân tới
đây, lúc đến phiên Cố Hàm Ninh, Cao Thần hạ giọng, cười nói: “Chờ một
lát thích ăn cái gì, mình mời!”
Vừa nói, hướng về phía Cố Hàm Ninh nháy mắt mấy cái, lại đem vé đưa cho người tiếp theo
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Triệu Thừa Dư nhìn sang, liền hướng tới cậu cau lỗ mũi. Ấn đường Triệu
Thừa Dư hơi nhíu dần dần giãn ra, nhìn Cố Hàm Ninh, khóe môi cong lên.
Cầm vé, Thịnh Mạn Mạn đâu còn dằn nén
được, hoan hô một tiếng, lôi kéo Thôi Hà Miêu bên cạnh liền vào bên
trong, mấy người còn lại tự nhiên cũng cười đuổi kịp.
Cố Hàm Ninh cố ý thả chậm bước chân, thừa dịp trước mặt không ai chú ý, đưa ra ngón trỏ, chọc chọc eo Triệu Thừa Dư phía trước.
Chờ đến Triệu Thừa Dư quay đầu, đang
thấy Cố Hàm Ninh cười dài đôi mắt vừa chuyển, thấp giọng nói: “Chờ một
lát, hai chúng ta chuồn êm?”
Trái tim Triệu Thừa Dư lập tức nhảy lỡ
một nhịp, quay đầu trở lại, thấy mấy người còn lại cũng không chú ý tới
hai người bọn họ, vội vàng quay đầu, cười gật đầu với Cố Hàm Ninh đã đi
tới bên cạnh cậu.
“Được!”
Edit: Truc Van
Beta: Vi Vi
Vừa đi vào sân bãi mỹ thực tiết, mọi
người chen vai nối gót, các loại thức ăn hương thơm đa dạng. Sạp hàng ở
hai bên được dựng tạm thời, cách nhau khoảng mười mét, xếp hàng vòng
quanh bên ngoài sân vận động, nhất thời thật đúng là nhìn không thấy bờ
rồi.
Ánh mắt mọi người đều lộ ra hứng thú, nhìn chằm chằm thức ăn ngon được bày bên cạnh có ham muốn nhúc nhích.
Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư không hẹn mà cùng bước chậm lại, chờ đến lúc cách xa mấy người còn lại, cùng nhìn nhau cười, chậm rãi hướng bên cạnh tránh né, sau đó Cố Hàm Ninh một tay lôi kéo Triệu Thừa Dư, đông chen tây rẽ, chạy thật nhanh tới trước cửa
hàng đối diện, quay đầu nhìn lại, dòng người bắt đầu khởi động, đâu còn
có thể nhìn thấy mấy người còn lại.
Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, dứt khoát lôi kéo Triệu Thừa Dư lại đi về mấy con đường phía trước, lúc này mới
chậm lại bước chân, chậm rãi tiến tới một cửa hàng.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn hai người tay trong tay, nhất thời có chút cảm giác đầu choáng mắt hoa.
Vốn là cũng có chút nản lòng thoái chí,
đột nhiên nói cho cậu biết trúng giải thưởng rồi, hơn nữa lập tức thực
hiện, còn tặng thêm cổ vũ!
Điều này cũng, quá kích thích đi!
Cố Hàm Ninh khóe môi chứa ý cười, cố ý giả vờ chuyên chú xem thức ăn đối diện phía trước, một tay nắm lỏng tay Triệu Thừa Dư.
Vừa rồi lôi kéo Triệu Thừa Dư đi, ngay
từ đầu, là cô cầm ở trên cổ tay cậu, sau đó đổi ý, thuận thế liền trượt
đế