80s toys - Atari. I still have
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324521

Bình chọn: 9.00/10/452 lượt.

ao Thần, cười cười với Triệu Thừa Dư, liền xoay người đi thẳng lên lầu.

“Hắc, Cố Hàm Ninh. . . . . .” Cao Thần

không ngờ tới Cố Hàm Ninh đi nhanh như vậy, gọi một câu như thế, cũng

không ngờ Cố Hàm Ninh giả vờ không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại, trong lòng có chút ủ rũ, cuối cùng nở một nụ cười.

“Đi. Hẹn gặp lại.” Đang nói, Cao Thần ỉu xìu xoay người.

Triệu Thừa Dư tự nhiên cũng không muốn ở lại lâu hơn, gật đầu với Bạch Vũ Hân rồi cũng rời đi.

“Bạch Vũ Hân, vé tàu của cậu, bạn học mình đã mua được rồi, ngày 30 chúng ta trực tiếp đến ga tàu để lấy.”

“Được, lúc nào?”

“Mười sáu giờ năm mươi.”

“Tốt lắm, mình lên trước đây. Chào.” Bạch Vũ Hân thấy Cao Thần đã đi vào phòng ngủ, thu hồi ánh mắt, cười hươ tay với Trần Minh.

Cố Hàm Ninh sau khi rửa mặt từ trong

phòng vệ sinh đi ra, vừa hay nhìn thấy Bạch Vũ Hân cầm lấy vé tàu của

mình, nghe thanh âm quay đầu lại, một khuôn mặt cười ngọt ngào.

“Ninh Ninh, cậu cũng là mười sáu giờ năm mươi xế chiều ngày 30 nè, chúng ta sẽ đi cùng tàu, đến lúc đó sau khi

tan học chúng ta cùng nhau đi.”

“Được.” Cố Hàm Ninh cười gật đầu, trong lòng lại bất trí khả phủ (kiểu như miệng thì ừ nhưng trong lòng không ý kiến).

Từ đại học Z đến ga tàu có một chuyến xe buýt, nhưng mà chỉ là ngồi cùng một xe buýt mà thôi, chẳng lẽ cô lại có thể ngăn cản sao?

Xế chiều ngày 30, Cố Hàm Ninh còn hai

tiết cuối, gần đến ba giờ năm phút. Bọn Triệu Thừa Dư buổi chiều trống

tiết, thật ra buổi trưa là có thể đi. Chẳng qua là cậu muốn đợi Cố Hàm

Ninh, Trần Minh chờ Bạch Vũ Hân, mà Cao Thần, nghe nói mua được vé tàu

cũng là gần năm giờ chiều, liền cùng bọn họ đến ga tàu, Mạnh Khởi Đức

không mua được vé ngày 30, chỉ mua được vé buổi sáng ngày 1 tháng 10,

phải ở lại trong phòng một đêm.

Cố Hàm Ninh đã sớm chuẩn bị xong ba lô,

cô mang rất ít đồ về, cái túi khoác thùng thình, trong đó là hai chiếc

ba lô và một túi xách gấp lại, cô sợ đến lúc đó mẹ cô lại muốn cô mang

theo rất nhiều thứ khi quay lại, dứt khoát mang theo nhiều túi trở về.

Thịnh Mạn Mạn là người địa phương thành

phố H, cha của cô sau khi tan việc sẽ đến đón, Thôi Hà Miêu là người

tỉnh J, không cần mua vé xe lửa ngày 30, định mua vé ô tô đường dài, thứ nhất, khác ga tàu với các cô, thứ hai à, cô ấy phải ngồi tàu hơn năm

tiếng, thà rằng xin thầy cô nghỉ buổi học, ăn trưa xong liền đi về nhà.

Thế là, sau giờ học, Cố Hàm Ninh cùng

Thịnh Mạn Mạn chào tạm biệt, liền cùng Bạch Vũ Hân vội vàng chạy đến cửa Nam của trường học, Triệu Thừa Dư, Trần Minh cùng với Cao Thần đã sớm

chờ ở chỗ đó rồi, năm người vội vàng chạy đến trạm xe buýt, trên sân ga có rất nhiều người.

Chỉ có thời đại học, mới có khái niệm

với giao thông đông đúc vào ngày lễ, trên căn bản, trước khi học đại

học, ai cũng không biết hóa ra mua vé tàu lại khó mua như vậy.

Tương tự như vậy, xe buýt cũng rất đông.

Đợi đến Cố Hàm Ninh khó khăn leo lên được xe buýt, cuối cùng cô cũng hiểu được ví von cá mòi đóng hộp.

Cố Hàm Ninh ở trong dòng người bị xô

đẩy, thật vất vả bắt được điểm tựa, đứng yên ổn, quay đầu lại, liền thấy Triệu Thừa Dư đang bảo vệ mình rất chặt

Khó trách, về sau cô liền cảm thấy phía sau không bị chèn ép nữa, thì ra là Triệu Thừa Dư dang tay ra, bảo vệ cô.

Cố Hàm Ninh quay đầu lại, cố gắng chừa khoảng trống cho Triệu Thừa Dư, mím môi cười một tiếng.

“Triệu Thừa Dư, cậu xích qua đây một chút. Không sao đâu.”

Triệu Thừa Dư nhìn khoảng cách nhỏ hẹp

giữa mình và Cố Hàm Ninh, không biết là nóng hay là tim đập rất kịch

liệt, trên khuôn mặt dường như nóng lên, cẩn thận dịch một bước nhỏ,

người vừa thả lỏng, phía sau lại có lực đẩy mạnh lên, Triệu Thừa Dư đứng không yên ổn, thoáng cái ập vào người Cố Hàm Ninh. . . . . .

Edit: Nuxuku

Beta: Vi Vi

Xe buýt số 12 chứa đầy hy vọng được về nhà của đám sinh viên bắt đầu từ từ chuyển động.

Bạch Vũ Hân cùng Cao Thần cũng không biết bị đẩy đến đâu, đập vào mắt, chỉ có thể nhìn thấy mấy gương mặt trẻ tuổi.

Triệu Thừa Dư một tay nắm lấy cái cột, một tay kéo vòng treo trên xe, cẩn thận bảo vệ người đang nửa dựa vào lòng mình.

Cố Hàm Ninh cúi đầu xuống, nửa dựa vào Triệu Thừa Dư, một chút cũng không nhúc nhích.

Thân thể Triệu Thừa Dư cứng ngắc, cố

gắng chống chọi với phía sau đông đúc thỉnh thoảng đẩy lên, rũ mắt nhìn

chăm chú vào đỉnh đầu đen tuyền của Cố Hàm Ninh, cái cằm gần như tựa lên đỉnh đầu Cố Hàm Ninh, chóp mũi bị quấn lấy mùi thơm nhàn nhạt, khiến

cậu có chút tâm vượn ý mã (*), khuôn mặt đã sớm đỏ bừng.

[Tâm vượn ý mã: trái tim đập không kiềm chế được giống như khỉ nhảy, như ngựa chạy'>

Khi xe buýt sắp dừng lại, lúc lảo đảo,

Cố Hàm Ninh khó tránh khỏi tiến vào lòng Triệu Thừa Dư, chóp mũi chạm

vào vạt áo của Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh như có thể cảm nhận được sức

sống của tuổi trẻ phát ra từ cơ thể Triệu Thừa Dư, nhiệt độ từng chút

từng chút một lan ra từ chóp mũi mình, ngay cả hai má cũng cảm thấy

nóng.

Ngày cuối cùng trước kì nghỉ Quốc Khánh, toàn bộ người trong thành phố đều mong muốn về nhà, đặc biệt là con

đường dẫn đến nhà ga, xe đi không