XtGem Forum catalog
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324503

Bình chọn: 7.5.00/10/450 lượt.

nhặt cầu lông, không nhịn được bĩu môi, thẳng người lên, lắc lắc tay.

“Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Thật sự cô rất mệt mỏi.

Ở trong kí túc, đã thật lâu rồi cô không có vận động. . . . . .

“Mệt mỏi sao? Xin lỗi, là mình đánh quá mạnh. . . . . .”

Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhìn khuôn mặt hồng lên đang thở gấp của Cố Hàm Ninh, nhíu mày, trong lòng căng thẳng.

Cậu cũng không biết xấu hổ nói, mình chỉ dùng có năm phần lực. . . . . .

Cậu thật không nghĩ đến, thể lực của Cố Hàm Ninh kém như vậy. . . . . .

“Cậu như vậy là không được, sau này mỗi

tuần phải chơi cầu lông ít nhất ba lần, thể lực cậu quá kém, đến lúc đó

đi leo núi, sợ rằng, sẽ bị bỏ lại phía sau.”

Cố Hàm Ninh dựa vào tường, nghỉ ngơi sơ sơ một hồi, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Kỳ thật, không cần Triệu Thừa Dư nói, cô cũng biết thể lực của mình xác thực không tốt, cái này cũng là bởi vì

thiếu vận động nha! Trước kia thỉnh thoảng cô vẫn bị cảm, cổ họng đau

nhức.

Á khỏe mạnh nha!

“Vậy thì chiều hai, tư, sáu. Cậu có rảnh không?” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Thừa Dư.

“A, cái gì?” Triệu Thừa Dư sửng sốt, mới nhớ tới đây là trả lời cho đề nghị một tuần chơi cầu lông ba lần của mình!

“Uhm! Được! Mình đương nhiên rảnh!”

Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, trên

khuôn mặt nở một nụ cười mừng rỡ, chói mắt khiến Cố Hàm Ninh không nhịn

được cuối thấp đầu, khóe miệng cũng nở nụ cười.

Triệu Thừa Dư bất kể là chơi bóng rổ hay là cầu lông, nhìn đều rất đẹp! Cố Hàm Ninh trong lòng âm thầm đánh giá.

Quả nhiên, nam sinh chơi thể thao nhìn rất là đẹp trai!

Cố Hàm Ninh quá ít vận động, nên hai người chỉ chơi có một giờ.

Ăn một miếng không béo ngay được, cứ từ từ mà tiến lên thì tốt hơn.

Chơi cầu lông xong, trên trời đã nhiễm chút ráng hồng.

Hai người đến nhà ăn rồi lại tản bộ về phòng ngủ.

Ngay giờ cơm chiều, trên đường người đến người đi, có không ít người trên đường đi từ nhà ăn đến phòng ngủ.

Nhàn rỗi tản bộ cùng Cố Hàm Ninh sau khi ăn cơm như vậy, không khí ấm áp làm tim Triệu Thừa Dư bắt đầu tăng tốc, chỉ quay đầu nhìn một bên má yên tĩnh đẹp đẽ của Cố Hàm Ninh thôi,

trong lòng Triệu Thừa Dư đã dâng lên một tia ngọt ngào, tâm trạng cũng

bắt đầu bình tĩnh trở lại.

“Quốc Khánh cậu sẽ về nhà chứ?” Triệu Thừa Dư quyết định tìm chủ đề nói chuyện.

“Ừ, sẽ về. Sau giờ học ngày 30.” Cố Hàm

Ninh nghĩ đến chỉ còn mấy ngày, ngay lập tức lại có thể về nhà, trên

khuôn mặt liền mang theo nụ cười.

“Vậy cậu mua được vé tàu chưa?”

“Còn chưa, mình sợ tàu quá nhiều người, tính mua vé ô tô.”

“Vậy, không thì mình đi mua giúp cậu? Cậu đưa thẻ sinh viên cho mình.”

“A, cũng tốt, mua được vé tàu thì thoải mái.”

Cố Hàm Ninh đang nói, liền lấy thẻ sinh viên từ trong ba lô đeo sau lưng đưa cho Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư vội vàng vươn hai bàn tay

ra, tử tế nhận lấy, kiềm chế xúc động muốn mở ra xem ngay lập tức, cẩn

thận cầm trong tay.

“Rồi, nếu như mua được, mình sẽ liên lạc lại với cậu.”

Buổi tối thứ năm, Cố Hàm Ninh liền nhận được tin nhắn của Triệu Thừa Dư, vé đã mua được.

Lúc Cố Hàm Ninh xuống lầu lấy vé, vừa lúc đụng phải Bạch Vũ Hân cùng Cao Thần, Trần Minh.

Bọn họ vừa lúc kết thúc hoạt động của

câu lạc bộ khiêu vũ. Cố Hàm Ninh cũng đăng kí câu lạc bộ leo núi, nhưng

leo núi cùng khiêu vũ hoàn toàn không giống nhau, hoạt động chính thức

thường được lên kế hoạch vào ngày cuối tuần, thời gian đăng kí chưa kết

thúc, nghe nói buổi gặp mặt các thành viên của câu lạc bộ được sắp xếp

sau lễ Quốc Khánh.

“Ninh Ninh.” Bạch Vũ Hân còn chưa đi tới cửa liền thấy Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đứng ở cửa, ánh mắt lóe lên, cất tiếng hô.

Vốn là đang muốn đi về phòng ngủ, Cao

Thần nghe thấy, ngay lập tức quay người bước lại đây, Trần Minh cũng đi

theo phía sau cậu ta.

“Cố Hàm Ninh, chào buổi tối!”

Coi như là buổi tối, nụ cười của Cao Thần lại vẫn có thể xán lạn như vậy.

“Chào buổi tối.” Cố Hàm Ninh chẳng qua là nhàn nhạt cười, độ ấm trong giọng nói còn nhạt hơn so với nụ cười.

Chỉ tiếc, Cao Thần không nhìn ra. Cậu ta chỉ thấy được khóe môi Cố Hàm Ninh mỉm cười, nhớ tới gần đây vài ngày

không thấy Cố Hàm Ninh rồi, vốn là không thấy, cũng còn may, bây giờ

thấy người, chân của cậu dường như không nhúc nhích được.

“Thừa Dư, cậu đến tìm Cố Hàm Ninh sao?”

Cao Thần nhìn về phía Triệu Thừa Dư, nụ cười trên khuôn mặt lại có chút

ảm đạm. Cậu cũng không biết, từ lúc nào, quan hệ của Triệu Thừa Dư cùng

Cố Hàm Ninh lại tốt đến mức có thể đơn độc gặp mặt vào buổi tối rồi? !

“Mình giúp cậu ấy mua vé tàu.” Triệu Thừa Dư lấy vé tàu và thẻ sinh viên đưa cho Cố Hàm Ninh.

“Cám ơn. Bao nhiêu tiền?” Cố Hàm Ninh cười nhận lấy.

“Mười lăm.” Triệu Thừa Dư vốn muốn nói

không cần, nhưng ba người Cao Thần đứng ở một bên, cậu do dự một hồi,

vẫn không có mở miệng.

Cố Hàm Ninh vốn đã chuẩn bị tiền lẻ, mười lăm tệ, không cần nhìn.

Đưa vé cùng thẻ sinh viên, cầm tiền,

Triệu Thừa Dư nhìn ánh mắt sáng trong suốt của Cao Thần, nhất thời chần

chừ không biết là đi hay ở.

“Mình đây lên trước đây. Hẹn gặp lại.”

Cố Hàm Ninh không đếm xỉa đến nụ cười của C