
“Ừ, rất nhiều…..cậu, cũng ở thành phố N sao?”Cố Hàm Ninh có rất nhiều nghi hoặc, đây chỉ là một trong số đó.
“Nha…..nhà mình ở thành phố N. Mẹ mình
là thanh niên trí thức thành phố S, mấy năm trước không phải là có chính sách có thể đem thanh niên trí thức hoặc con cái của họ mang hộ khẩu
trở về, lên lớp mười mình mới đến thành phố S, nhưng ba mẹ anh lại ở
thành phố N, bình thường tất cả cũng trở về thành phố N”
“Như vậy a…..”Cố Hàm Ninh vốn còn muốn
hỏi, nhà cậu có phải hay không cũng ở Giang Nam Xuân Thành không, suy
nghĩ một chút, vẫn không lên tiếng, dù sao sau này từ từ biết đến………
“Đúng rồi….., cậu có tham gia vào câu
lạc bộ không?” hàn huyên một hồi, vẻ mặt Triệu Thừa Dư cũng tự nhiên lên rất nhiều, cái vấn đề này, kì thật trong lòng cậu đã bồi hồi vài ngày,
không cùng chuyên nghành cũng như lớp, bình thường trùng giờ quá ít, nếu như có thể cùng cái câu lạc bộ, cơ hội gặp mặt chẳng phải sẽ gia tăng
sao?
“Câu lạc bộ nha……”
Gần đây trên đường lên lớp luôn nhìn
thấy câu lạc bộ giơ tấm biển kết nạp người mới, mấy cô gái cùng phòng
cũng thích thú bừng bừng thảo luận muốn ghi danh.
Trong quá khứ, cô và Bạch Vũ Hân tự nhiên theo Cao Thần.
Cao Thần giỏi ca hát và vũ đạo, nói ra
cậu ta thực sự là một tài năng, Cố Hàm Ninh có năng khiếu âm nhạc nhưng
không giỏi nhảy múa, nhưng kiếp trước, vì Cao Thần sớm đăng kí vào câu
lạc bộ khiêu vũ, cô và Bạch Vũ Hân nghĩ không buồn nghĩ liền đăng ký
theo.
“Còn cậu? muốn đăng ký cái gì?” Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, chuyển đầu hỏi.
“Mình muốn tham gia câu lạc bộ leo núi
…..Cậu có hứng thú không? lần trước không phải cậu nói muốn rèn luyện
thân thể sao? leo núi rất tốt nha, đi chơi, tập thể dục, đều có thể……….” Triệu Thừa Dư thận trọng đề nghị, trong lòng lại hạ quyết định, chỉ cần Cố Hàm Ninh tham gia câu lạc bộ nào cậu liền tham gia!
“Leo núi a, cũng không tồi a. Mình đây
cũng đăng ký cái này đi” Cố Hàm Ninh cảm thấy cái này cũng không tồi.
“Lần này mình mang theo vợt cầu lông, cậu thích đánh không? Lúc rảnh rỗi có thể cùng nhau đánh cầu lông”
“Thích! Đương nhiên là thích! sau này
cậu muốn chơi cái gì cũng đều có thể đến tìm mình” Triệu Thừa Dư vội
vàng gật đầu, khóe môi nụ cười từ từ mở lớn.
Cố Hàm Ninh cũng cười, Triệu Thừa Dư không chút nào che giấu, mừng rỡ hóa ra có thể lan truyền.
Leo lên tầng sáu, tiến vào phòng ngủ, bên trong quả nhiên không có một người.
Cố Hàm Ninh đem mọi thứ lấy ra, nhìn một chút, quyết định một lát nữa sửa sang lại.
“Triệu Thừa Dư, cậu còn chưa ăn cơm đúng không? có muốn cùng nhau đi ăn cơm không? Mình mang theo món ăn mẹ mình nấu, cũng không tệ nha.”
Triệu Thừa Dư sao có thể không ăn, vội vàng không kìm được vui mừng gật đầu.
“Thế thì tốt, đây coi như là mình mới khách, cảm ơn cậu xách đồ giúp mình lên lầu”
Chờ một lát chỉ cần mua thêm cơm là được, quả là giá rẻ!
Edit: Nuxuku
Beta: Vi Vi Qua trung thu, còn không quá một tuần lễ là đến Quốc Khánh.
Tối thứ ba, Cố Hàm Ninh lục lọi cái vợt
cầu lông trong tủ, nhớ đến cuộc nói chuyện của mình cùng Triệu Thừa Dư
hôm chủ nhật, do dự một hồi, đi tới hỏi từng người trong phòng ngủ.
“Mạn Mạn, xế chiều ngày mai sau giờ học đi đánh cầu lông đi?”
“Không được! Xế chiều đã hơn ba giờ rồi a! Lúc đó mình đang đói bụng, nào có sức để vận động chứ!”
“. . . . . .”
Cố Hàm Ninh không nói lời nào lắc đầu.
“Miêu Miêu, xế chiều ngày mai sau giờ học đi đánh cầu lông đi?”
“A? ! Đánh cầu lông? Vẫn là quên đi? Học cả một ngày, rất mệt a, mình sợ đến lúc đó mình không nhúc nhích được!”
“. . . . . .”
Cố Hàm Ninh nghĩ đến Thôi Hà Miêu cứ một hai ngày lại giơ nắm đấm trịnh trọng tuyên bố mình chính thức giảm cân, liền cảm thấy im lặng.
Suy nghĩ nhiều biện pháp giảm cân như vậy, làm sao mà không nghĩ tới cách vận động để giảm cân đây?
Bạch Vũ Hân và Cao Thần cùng nhau tham
gia câu lạc bộ khiêu vũ, tối nào cũng có các hoạt động tập thể, bây giờ
đương nhiên là không có ở đây, Cố Hàm Ninh cũng vui vẻ.
“Vậy hai cậu cùng mình đăng kí câu lạc bộ leo núi đi, được không?”
“Không được!” Hai cô gái lười biếng đồng thanh hét lên, lắc đầu!
“. . . . . .”
Cố Hàm Ninh quay người đi, đi tới ban công, cầm lấy di động, cuối cùng gửi một tin nhắn.
Ba giờ chiều thứ tư hôm sau, sau khi học xong, Cố Hàm Ninh cầm lấy vợt cầu lông đi tới sân cầu lông, xa xa liền
thấy Triệu Thừa Dư cả người mặc đồ thể thao, Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn
thoáng qua quần bò trên chân mình, thoáng cái liền phân rõ đẳng cấp
tuyền thủ chuyên nghiệp và nghiệp dư . . . . .
Cố Hàm Ninh còn chưa đi tới, Triệu Thừa
Dư liền đến đón, kèm theo nụ cười ngượng ngùng mà Cố Hàm Ninh quen
thuộc, giúp Cố Hàm Ninh cầm vợt cầu lông.
Triệu Thừa Dư chơi bóng rổ không tệ, nếu như để cô đánh giá khách quan, thậm chí không thể kém Cao Thần.
Ở kiếp trước, cô chỉ nhớ kỹ Cao Thần
chơi bóng rổ rất tốt, cho tới bây giờ cũng không để ý, bạn cùng phòng
Cao Thần, Triệu Thừa Dư kỳ thật cũng không tệ.
Mà bây giờ, Cố Hàm Ninh mới biết được, hóa ra, cầu lông, Triệu Thừa Dư cũng đánh rất tốt.
Vào lần thứ N Cố Hàm Ninh cúi người