
úng ta
nhiều thật, giáo trình cũng nhiều nha!" Thôi Hà Miêu ở bên tặc
lưỡi.
Ngày hôm qua cô liền mang thời
khóa biểu đối chiếu với bạn học chuyên ngành khác, đếm thấy môn chuyên ngành của
mình là nhiều nhất.
Cố Hàm Ninh cười cười, đang đưa
tay muốn nhận sách, bên cạnh đã thêm một đôi tay, đã nhận lấy sách của
cô.
"Đi thôi."
Triệu Thừa Dư thấy Cố Hàm Ninh
nhìn sang, trên mặt lại nóng lên, vội vàng quay đầu, tầm mắt đoan chính nhìn
thẳng hành lang phía trước, giống như sợ Cố Hàm Ninh đoạt lấy, bước nhanh đi về
phía trước.
"Vậy, làm phiền cậu." Trong
lòng Cố Hàm Ninh buồn cười, đi theo phía sau Triệu Thừa Dư bồi thêm một câu,
quay đầu thấy Thôi Hà Miêu mặt tròn cười híp mắt nhìn mình, trên mặt nóng lên,
vội vàng quay bước nhanh đuổi kịp.
Lúc Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà
Miêu ra khỏi cửa lớn, Triệu Thừa Dư đã đứng ở bên bãi cỏ, bên chân còn để một
chồng sách, xem ra, so với chồng sách trên tay cậu còn ít hơn nhiều. Đã thấy hai
cô đi ra ngoài, liền ngại ngùng cười cười.
"Sách chuyên ngành bọn họ sao
ít như vậy?!" Thôi Hà Miêu mắt nhìn chằm chằm, lần nữa tỏ vẻ hâm mộ ghen
tỵ.
Khóe miệng Cố Hàm Ninh nhẹ cong
lên, liếc nhìn Thôi Hà Miêu.
"Môn của bọn họ, ít hơn một
phần ba so với chúng ta đấy."
Kiếp trước, Cố Hàm Ninh cũng
từng rất hâm mộ trình học chuyên ngành của Cao Thần ít, mỗi lần cô vẫn còn ở
trên lớp, Cao Thần đã tan học, cuối kỳ mình vẫn còn thi, Cao Thần đều đã thi
xong.
Nhưng bây giờ, có thể sống lại
một kiếp, Cố Hàm Ninh cảm thấy như vậy rất tốt, kiếp trước học gì đó, sau khi
tốt nghiệp cơ bản đều vứt đi.
Lúc đại học, cô thỉnh thoảng
cũng trốn học, nghỉ đi theo Cao Thần đi chơi, bốn năm đại học, trừ năm thứ nhất
một lần nhận học bổng loại ba, sau học bổng liền không còn có phần của
cô.
Chủ nhiệm chuyên ngành các cô,
cũng là một người rất cẩn thận nghiêm túc, từ cái thái độ nghiên cứu học thuật
của ông, từ năm thứ nhất đại học, ông liền bố trí cho chuyên ngành của mấy người
Cố Hàm Ninh những giáo trình mà những lớp khác cùng chuyên ngành không nhất phải
có, thậm chí có một ít là môn chuyên ngành của ngành khác.
Lần này, cô muốn nghiêm nghiêm
túc túc, học tập nghiêm chỉnh, mỗi ngày hướng về phía trước.
Chỉ có mất qua, tiếc nuối qua,
hoài niệm người đi qua, mới biết, trường học, đi học, lên lớp, là chuyện tốt đẹp
bao nhiêu...
Cố Hàm Ninh nhìn thấy sách trên
Thôi Hà Miêu, mầy mắt chuyển về phía sau lưng Thôi Hà Miêu.
"Miêu Miêu, cậu bỏ ba lô
xuống."
Thôi Hà Miêu đeo ba lô thật
lớn, bên trong trống rỗng, vừa nhìn liền biết dung lượng cũng không có
ít.
"Ừ nhỉ, mình có thể bỏ sách vào
trong ba lô nha."
Thôi Hà Miêu vội vàng bỏ sách
cầm trong tay xuống mặt đất, mở ba lô ra, bỏ từng quyển sách vào, vừa vặn nhét
đủ.
Thôi Hà Miêu đang muốn đeo ba
lô lên lưng một lần nữa, Cố Hàm Ninh nắm tay của cô, cười yếu ớt nhìn về phía
Triệu Thừa Dư.
"Bạn học Triệu, hay là bạn giúp
mình mang cái này về phòng ngủ đi?"
Dưới ánh mặt trời, nụ cười tươi
của Cố Hàm Ninh giống như mang theo một quầng sáng rực rỡ, Triệu Thừa Dư không
tự chủ được cũng cười theo, ra sức gật đầu.
"Được! Mình giúp cậu mang
về!"
Vừa nói, liền để sách trong tay
xuống, đeo ba lô nặng trịch lên lưng, ôm lấy một chồng sách của Cố Hàm Ninh
nữa.
"Thế này sao lại không biết
ngượng đấy!" Thôi Hà Miêu cười cười vỗ vỗ ba lô lớn trên lưng Triệu Thừa Dư,
"Vậy thì cám ơn."
Cố Hàm Ninh cười ôm lấy sách
của Triệu Thừa Dư, đưa cho Thôi Hà Miêu một ít.
"Sách của cậu, bọn mình cầm
cho."
Phản ứng đầu tiên của Triệu
Thừa Dư là muốn tự mình cầm, nhưng cúi đầu nhìn sách trên tay, chỉ có thể từ
bỏ.
Thôi, dù sao sách của cậu cũng
không nhiều, Cố Hàm Ninh cùng bạn cùng phòng của cô hai người cầm, cũng sẽ không
quá nặng.
Triệu Thừa Dư đeo ba lô lớn, ôm
một đống sách lớn, kỳ thật có chút quá sức, nhưng mắt thoáng nhìn Cố Hàm Ninh
thản nhiên đi ở bên cạnh, trong lòng lập tức sức lực tràn đầy, đâu còn có chút
nào là quá sức?
Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu
tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn Triệu Thừa Dư, bên cạnh có tốp năm tốp ba người đi
qua, không ít đều đang cầm sách. Lúc này cô cũng có chút hối hận, không nên bắt
nạt chàng trai thành thật hay ngại ngùng này, nhịn không được nhẹ giọng
hỏi:
"Triệu Thừa Dư, có mệt hay
không? Nếu không để mình cầm bớt một vài quyển?"
Triệu Thừa Dư vội vàng đứng
thẳng người, trên mặt mang ý cười: "Không mệt! Có thêm một chồng nữa mình vẫn đi
được."
Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút
buồn cười, lại có chút cảm động, một tia ấm áp chảy qua nơi đáy
lòng.
Trước kia cô không nhớ lắm,
ngày này kiếp trước, mình làm sao có thể mang sách về phòng
ngủ.
Hình như là sau này có học
trưởng năm hai, năm ba hỏi khu hậu cần trường học mượn xe đẩy, giúp đỡ tân sinh
viên năm thứ nhất đẩy sách mới về, phòng ngủ các cô cũng cùng nhau từng nhóm
từng nhóm chuyển sách lên phòng ngủ, sau, hình như mấy bạn học cùng bạn cùng
phòng của Cao Thần cũng có tới giúp đỡ.
Trong đó, hẳn cũng có Triệu
Thừa Dư đi?
Chỉ là trước kia, lúc còn trẻ,
thật sự cô cũng thích ngủ nướng, cho nên chưa từ