
đau lòng nhìn Cố Hàm Ninh, “Có phải rất khó
chung sống không?”
Cố Hàm Ninh nghe vậy, bật cười, ngẩng
đầu cười liếc nhìn Triệu Thừa Dư: “Cũng không đến mức khó chung sống,
thật ra cô ấy rất đơn thuần, rất dễ lừa.” Cô cũng ngại ngùng nói, dù sao là chính cô hay trêu đùa Thích Kỳ.
Cô cũng chưa nói với Triệu Thừa Dư việc
Thích Kỳ tình cờ bắt gặp anh làm chuyện xấu, cho nên trong lòng cô ấy
coi hai người bọn họ như hồng thủy mãnh thú (thú dữ và nước lũ), tránh không kịp. Nhưng mà, từ khi Thích Kỳ biết rõ cô đã kết hôn, hình
như nhìn cô cũng ôn hòa hơn, chỉ là vẫn hay nhíu mày nhìn mình, cũng
chẳng có cách nào, ai bảo hai người bọn họ theo cùng một giáo viên hướng dẫn đây.
“Nghe nói cô Mạc là người nghiêm khắc,
đối xử với sinh viên lại không tệ.” Triệu Thừa Dư nói đến tin tức anh
nghe được, trong lòng cũng an tâm rất nhiều. Giáo viên hướng dẫn và
nghiên cứu sinh mà không tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
“Vâng, tuy rằng hơi bảo thủ, nhưng là
một người mặt lạnh lòng hiền. Hôm đầu tiên em và Thích Kỳ đến, cô ấy
liền bảo bọn em gọi là cô Mạc, không được lén lút gọi là bà chủ gì đó,
cô ấy cũng phải là giai cấp bóc lột gì.” Cố Hàm Ninh nghĩ đến cô Mạc,
không khỏi nở nụ cười.
Thật ra cô Mạc và Thích Kỳ đều không tệ, so sánh với mình, ngược lại là người nghiên cứu học vấn đơn thuần, tinh thần nghiên cứu không ngừng đó khiến cô cảm thấy không bằng. So ra, cô
lười nhác hơn rất nhiều.
“A, vậy thì tốt. Hôm qua mẹ anh gọi điện thoại tới, cũng bảo anh đừng để em mệt quá, nói không chừng ngày nào đó có, người trẻ tuổi không chú ý liền dễ xảy ra vấn đề.” Triệu Thừa Dư
hơi cong khóe môi, nghĩ đến lời dặn của mẹ mình, thật là có chút xúc
động.
Cố Hàm Ninh mất vài giây mới hiểu được ý của mẹ chồng, vội vàng quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, hơi nhíu mày, hạ
giọng nói: “em đã nói rõ với anh rồi đấy, trước khi tốt nghiệp, em không sinh con. Anh cẩn thận cho em!”
“Cái này, thuận theo tự nhiên đi. Con
cũng phải dựa vào duyên số đi. Em xem con chị họ em, trắng nõn mịn màng, đáng yêu bao nhiêu, chúng ta có thể sinh hai đứa, tốt nhất là một nam
một nữ, ừ, sinh con gái trước, rồi tới con trai.”
“Anh nằm mơ đấy. Làm sao mà cái gì cũng
theo ý anh được.” Cố Hàm Ninh trợn trắng mắt, nghĩ đến em bé mới đầy tám tháng của chị họ mình, trong lòng liền mềm mại, quả nhiên, mỗi người
phụ nữ đều cất chứa một phần tình thương của người mẹ dưới đáy lòng, chỉ xem thời cơ mà thôi. Có lẽ bây giờ đã kết hôn, muốn có con cũng coi như thời cơ chín muồi rồi, cho nên nhìn thấy con của người khác, luôn bất
giác nghĩ đến, nếu mình sinh em bé, thì bé sẽ có dáng vẻ thế nào.
“Về sau sinh con, con gái giống em, con
trai giống anh, ai cũng không thiệt.” Triệu Thừa Dư không đếm xỉa tới
lời nói của Cố Hàm Ninh, tiếp tục ước mơ.
“Cái gì a, loại chuyện như vậy nào có gì là thiệt hay không thiệt a. Mũi anh đẹp, về sau mũi của con đều giống
anh.” Cố Hàm Ninh cũng không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, nếu quả thận có con thì sẽ thế nào.
“Ừ, mắt em đẹp nhất, về sau mắt con sẽ
giống em.” Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, nhẹ cọ vào mi Cố Hàm Ninh, “Lông mày cũng xinh, cũng phải giống như em. Ai, anh thấy, em cái gì cũng tốt,
sau này con cứ giống em là được.”
Cố Hàm Ninh khẽ nở nụ cười, cười liếc anh một cái: “Nịnh nọt cũng vô ích.”
“Được rồi. Sinh muộn chút cũng không sao cả, dù sao anh thích quá trình khiến em mang thai hơn.” Triệu Thừa Dư
ngẩng đầu nhìn cầu thang trong tòa ký túc xá, nghiêng đầu cười, nhìn Cố
Hàm Ninh với ánh mắt vô cùng nóng rực: “Anh cảm thấy nên trở về luyện
tập ra trò, tránh cho về sau nhớ tới lại không quen.”
“Luyện tập cái gì a! Đồ đáng ghét!” Cố
Hàm Ninh trừng mắt nhìn bạn học Triệu càng ngày càng mặt dày, chỉ cảm
thấy nóng bừng mặt lên, “Cẩn thận bị người ta nghe được!”
“Nghe được cũng không sao cả, dù sao ở
trong tòa nhà này, ý nghĩ của mọi người đều tương tự nhau, chỉ là trong
lòng hiểu không nói ra mà thôi.” Triệu Thừa Dư cười, ánh mắt lại rất
chuyên chú, nắm tay Cố Hàm Ninh hơi dùng sức, dắt cô đi lên cầu thang.
Cố Hàm Ninh tức thì nghẹn lại, chỉ có
thể oán hận nhẹ véo eo Triệu Thừa Dư. Theo cô thấy, thay đổi lớn nhất
của Triệu Thừa Dư sau khi kết hôn so với khi còn độc thân chính là phóng khoáng rất nhiều.
Đây chính là sự khác biệt giữa hợp pháp và không hợp pháp sao? Anh nghĩ bây giờ có thể tha hồ làm bậy rồi?
Khi Thôi Hà Miêu gọi điện thoại tới nói
sắp tới thành phố H, Cố Hàm Ninh đang làm cơm tối trong phòng thuê lại,
bốn người Triệu Thừa Dư và Bùi Duệ Triết vào trong phòng họp, dù sao là
chủ nhật, cô nhàn rỗi không chuyện gì, liền chủ động tới làm cơm, cải
thiện ăn uống của mấy IT bận bịu. Đàn ông mà bắt đầu bận rộn sẽ chuyên
tâm đến hoàn toàn quên đói, bụng rỗng rồi cũng không có cảm giác gì. Cô
lo cho dạ dày của Triệu Thừa Dư, chỉ có thể cực khổ mình.
Khi gác điện thoại, cô vẫn đang nở nụ
cười. Từ sau khi tốt nghiệp, cô và Thịnh Mạn Mạn cũng mới chỉ gặp hai
lần, chưa từng gặp lại Thôi Hà Miêu và Bạch Vũ Hân. Cô buông muôi xào
xuống, gọi điện thoại cho Thịnh Mạn Mạn đã, hẹn thời gian, lúc này