XtGem Forum catalog
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327411

Bình chọn: 9.5.00/10/741 lượt.

thoảng các cô cũng chát chít

mấy câu trong nhóm QQ của phòng ngủ, kể cho nhau tình hình gần đây.

Có lẽ là bởi vì không phải mặt đối mặt,

Ôn Thiên Lam nói chuyện trên mạng, cũng bớt đi việc hơi tí là ngượng

ngùng xấu hổ khi nói chuyện với con gái ngoài đời, tuy rằng cậu ta không phải là người sôi nổi, nhân duyên lại rất tốt, nếu không cũng không làm được chức bí thư chi bộ của lớp. Chỉ là Cố Hàm Ninh ít khi va chạm với

cậu ta, trừ biết cậu ta là người hay xấu hổ ra thì cũng không ấn tượng

lắm.

Triệu Thừa Dư vẫn chưa về, phòng ngủ nho nhỏ nên cũng không cần dọn dẹp gì nhiều, điểm này Cố Hàm Ninh cũng thật hài lòng, bây giờ cô lại có chút hối hận, lúc trước mua nhà quá to, nếu nhỏ hơn chút thì sau quét tước cũng nhẹ nhàng hơn.

Khi chuông điện thoại di động vang lên,

cô đang nhắn tin với Triệu Thừa Dư, hẹn xong lát nữa tới chỗ anh cùng đi ăn cơm. Bài vở của anh chẳng hề nhẹ nhàng, đồng thời còn phải ôm đồm cả việc bên công ty, bận bịu như trước đây. Mấy ngày hôm trước Cố Hàm Ninh nhìn thấy quảng cáo tuyên truyền về một dòng điện thoại di động thông

minh mới nhất ở trên mạng, giật mình, làm như là thuận miệng bàn tán về

triển vọng của điện thoại di động thông minh, sau đó tiện thể nói ra

việc mình không vừa lòng với hệ thống thao tác của điện thoại di động

hiện hữu, cùng với khao khát có thể thao tác tiện lợi hơn.

Đây cũng coi như là chuyên ngành của Triệu Thừa Dư,

nói tới đó, anh liền có chút hứng thú, cô liền nhân cơ hội bày tỏ mơ

mộng đối với trò chơi trên di động, vừa nói thế Triệu Thừa Dư hoàn toàn

bị khơi dậy hứng thú rồi, đến tối đi ngủ còn lẩm bẩm, thỉnh thoảng tô

xóa chỉnh sửa trên sổ ghi chép, ngày hôm sau liền đi tìm đám Bùi Duệ

Triết bàn bạc rồi.

Cố Hàm Ninh cũng không biết, như vậy có thể sớm mang lại linh cảm cho bọn họ không, nhưng cô chỉ có thể làm thế này. Năm đó cô cũng không chú ý lắm tới Bùi Duệ Triết và công ty của

anh đâm ra cũng không rõ thông tin cụ thể, cho nên chỉ có thể dựa vào

bản thân bọn họ đi tìm tòi thôi.

Ăn cơm tối xong, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh trở về phòng ngủ, hào hứng dạt dào nói đến kế hoạch mới nhất.

“Anh Bùi cũng cảm thấy rất có triển

vọng, bọn anh cũng muốn thử một lần. Dù sao gần đây cũng không có chuyện quan trọng nào khác.”

“Vâng, vậy có phải là anh lại sắp bận rộn rồi?”

“Ừ, lúc không có tiết, anh đều phải qua

đó.” Triệu Thừa Dư ngừng bước, nắm tay Cố Hàm Ninh, để tới bờ môi in

xuống một nụ hôn dịu dàng: “Lúc bận rộn còn có thể ở luôn bên kia. Một

mình em không có vấn đề gì chứ?”

“Trong ký túc nhiều người như thế, sẽ có vấn đề gì? Em cũng không phải là chưa từng ở phòng một mình. Anh cứ an tâm làm việc, em luôn trông cậy vào anh

nuôi đây.” Cố Hàm Ninh cười mắng anh, tuy rằng nghĩ đến một mình trông

phòng ít nhiều có chút không quen, nhưng trên mặt lại hoàn toàn ủng hộ

và tín nhiệm.

“Được, em yên tâm đi, dù tương lai em

không đi làm, anh cũng có thể nuôi em.” Triệu Thừa Dư hơi cong khóe

miệng, nhìn gương mặt sáng láng khiến anh rung động dưới ánh trăng,

không khỏi cúi đầu thơm nhẹ lên môi cô: “Ai, thật ra là anh không nỡ

đây, vừa nghĩ đến buổi tối không thể ôm em ngủ, anh đã cảm thấy khó

chịu, anh nghĩ anh nhất định sẽ mất ngủ.”

Dáng dấp nhíu mày ưu sầu của Triệu Thừa

Dư chọc cười Cố Hàm Ninh, cô cong cong mặt mày, cười khẽ ra tiếng, ở

trong đêm trăng yên tĩnh, có vẻ vui vẻ rõ ràng: “Ha ha, có cần mang một

chiếc áo khoác của em qua đó, buối tối ôm áo khoác của em đi ngủ?”

Vẻ tinh ranh trên gương mặt Cố Hàm Ninh

khiến Triệu Thừa Dư giật mình, nắm tay cô thật chặt, cười nhìn cô chăm

chú, khàn khàn nói nhỏ: “Ôm áo khoác gì. Đêm nay ôm thêm nhiều một chút, để dành từ từ nhấm nháp là được.”

Dứt lời, sải bước, ôm eo Cố Hàm Ninh liền bước nhanh về phòng ngủ.

“A!”

Bởi vì đi vội, chỗ rẽ suýt nữa thì va

phải người, Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn lên, ấy mà lại là Thích Kỳ đang

nhíu chặt mày, mím môi nhìn chằm chằm cô.

“Nha, Thích Kỳ, đã muộn thế này, cậu còn chưa về phòng ngủ à.” Cố Hàm Ninh cười chào hỏi, thuận tiện giới thiệu

cho Triệu Thừa Dư, “Thừa Dư, đây là Thích Kỳ, bạn học đại học và hiện

tại của em, cũng là đi theo cô giáo Mạc. Thích Kỳ, đây là Triệu Thừa Dư, chồng mình. Cậu hẳn là biết rồi đi?”

Một câu cuối cùng cô hơi tạm dừng, mới mỉm cười nói.

Trong nháy mắt Thích Kỳ đỏ bừng mặt, may mắn đèn không sáng lắm, ít nhiều che đi nét mặt, trong lòng lại có chút buồn bực, ấn tượng sâu nhất của cô đối với Triệu Thừa Dư, chính là cái

tay kia…

Cô vốn không am hiểu che giấu tâm trạng, bây giờ trong lòng bối rối, biểu cảm cũng hiện lên mấy phần, khóe môi

mím lại cứng ngắc, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dao động không nhìn Cố Hàm

Ninh nữa: “tạm biệt.”

“Ai nha, sao đi nhanh thế. Thích Kỳ,

ngày điều tra nghiên cứu luận văn đó, cô Mạc bảo chúng ta cùng chuẩn bị, ngày mai cậu gọi điện thoại cho mình nhé, cùng nhau nghiên cứu một

chút.”

Cố Hàm Ninh nói vọng theo bóng lưng của Thích Kỳ, thấy cô ấy hơi gật đầu, sau đó cúi đầu bước nhanh đi xa như là chạy trốn.

“Bạn học này của em thật lạ lùng.” Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, hơi