
tường,
nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Thừa Dư mím môi
cười.
Nhịp tim mà Triệu Thừa Dư cố gắng ổn
định lại, vừa nhìn thấy nụ cười của Cố Hàm Ninh lại bắt đầu không khống
chế được mà đập loạn lên, cậu nắm lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước chân phơi phới, đi đến chỗ Cố Hàm Ninh.
Căn phòng mà Cố Hàm Ninh đặt ở tầng
trên, ra khỏi thang máy, vào phòng, Cố Hàm Ninh đặt ba lô lên bàn, xoay
người cười nói: “Mình đi lau tóc một chút, cậu xem ti vi đi.”
“A, được!” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm
NInh vào phòng tắm, ngồi ở trên ghế, mở tivi lên, nhìn người dẫn chương
trình đang nghiêm túc tường thuật tin tức quan trọng xảy ra trong và
ngoài nước, lúc này mới cảm thấy tim đập từ từ ổn định lại.
Ai, vừa rồi làm gì mà cậu khẩn trương như vậy! Đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường hai chăn đấy!
Triệu Thừa Dư cúi đầu vỗ trán, nhíu mày lắc đầu không thôi.
“Thừa Dư.”
Triệu Thừa Dư đang đặt nửa suy nghĩ lên
bản tin, nghe được tiếng nói, quay đầu lại, thấy Cố Hàm Ninh từ trong
phòng tắm thò đầu ra.
“Quần áo của mình cũng ướt rồi, cần phải tắm rửa một cái đã.”
“A, được.”
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười rụt
đầu trở về, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà tắm không nhúc nhích tí nào, chỉ cảm thấy tim đập mới ổn định lại bắt đầu mất khống chế!
Tắm sao? Đang ở trước mắt cậu cách vị trí của cậu chỉ vài bước chân? Tắm thì không mặc quần áo để tắm đi…
Triệu Thừa Dư đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, bắt đầu đứng ngồi không yên, không nhịn được thay
đổi tư thế ngồi, lại cảm thấy thế nào cũng không thoải mái…
Edit: Tiểu Ngạn
Beta: Vi Vi
“Rào rào rào” tiếng nước từ trong phòng
tắm truyền ra, Triệu Thừa Dư cảm thấy độ ấm trong phòng tăng lên không
ít, nhịn không được lại dời tầm mắt về phía bức tường phòng tắm kia. Vì
dán giấy mà vách tường trở thành màu hồng nhạt, dưới ánh mắt nhìn chằm
chằm của cậu, không có nở hoa, cũng không biết thành trong suốt…
Triệu Thừa Dư hít thở sâu mấy lần, cuối
cùng cũng có thể điều chỉnh tiếng hít thở của mình tương đối tự nhiên.
Quay đầu, dính chặt mắt vào màn hình TV, lắc đầu bật cười.
Trong cả đời cậu, hôm nay lần đầu tiên
cảm nhận sâu sắc, cái gì gọi là đứng ngồi không yên…Được rồi, rất nhiều
rất nhiều cái lần đầu tiên buồn bực, lúng túng của cậu đều thua trong
tay Cố Hàm Ninh, hơn nữa, ngọt như đường…
Lúc Cố Hàm Ninh từ trong phòng tắm đi
ra, liền thấy Triệu Thừa Dư dựa lưng vào thành giường, cau mày có chút
nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV. Miệng cô cong lên, tầm mắt từ
trên mặt Triệu Thừa Dư, chuyển sang quảng cáo đang được chiếu sau khi
bản tin kết thúc, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy không hiểu.
Chẳng lẽ xem quảng cáo cũng có thể ưu quốc ưu dân (buồn vì dân vì nước)? Hay là bởi vậy cậu đang tự hỏi vấn đề trọng đại của cuộc sống?
Cố Hàm Ninh mím môi cười, xoay người mở tủ quần áo trên hành lang ra, xoay người lấy máy sấy tóc từ bên trong ra.
Tiếng mở cửa tủ quần áo nhè nhàng, khiến Triệu Thừa Dư xoay người lại, cậu vừa quay đầu đang muốn nói chuyện,
lại thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Trên hành lang, trước tủ quần áo, Cố Hàm Ninh chỉ mặc một chiếc áo tắm màu trắng, chân trần, lộ ra phần chân
dưới đầu gối, tóc dài đen ướt rối tung sau lưng cô, bởi vì khom lưng mà
tóc rũ xuống bên mặt, che khuất hơn nửa gò má, chỉ lộ một chút chóp mũi
cao.
Thật là một bức mỹ nhân xuất dục đồ (*) thật đẹp…
[(*) Bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong'>
Triệu Thừa Dư không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng! Cậu phút
chốc sững sờ, nhìn Cố Hàm Ninh cười yếu ớt đi tới trước mặt cậu.
“Thừa Dư, giúp mình thổi tóc với.” Cố
Hàm Ninh cười, ngồi xuống ở mép giường đối diện, tay đưa máy sấy qua,
tay áo tắm trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
“A, được thôi.” Triệu Thừa Dư trong hốt hoảng, nghe được bản thân trả lời như vậy.
“Này, mau chút đi!” Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn Triệu Thừa Dư đang ngây ngốc nhìn mình, cầm máy sấy trên tay quơ quơ.
Triệu Thừa Dư đột nhiên phục hồi tinh
thần lại, quay đầu, nắm quyền để lên môi ho nhẹ một tiếng, lúc này mới
giống như không có việc gì nhận lấy máy sấy.
Cắm đầu cắm vào ổ cắm ở đầu giường xong, Triệu Thừa Dư bật công tắc, khí ấm nhanh chóng thổi ra ngoài, cậu chần
chừ vài giây, lúc này mới cẩn thận dè dặt để tay lên tóc Cố Hàm Ninh,
mắt chăm chú nhìn tóc, cực kỳ chăm chú nghiêm túc bới một túm tóc ướt
mang theo mùi thơm, để ở lòng bàn tay, mềm nhẹ thổi lên.
Triệu Thừa Dư sấy rất tử tế, hết túm này đến túm khác, từ đầu tới đuôi, trong tiếng ồn của máy sấy, mong muốn từ từ bình ổn lại ham muốn từ đáy lòng mình!
Nhưng điều này thật sự là một hành động khó khăn!
Dưới khí nóng đang thổi, một mùi hương
thơm thấm người quấn quanh người Triệu Thừa Dư, đuổi đi không được. Khi
ngón tay thỉnh thoảng bới tóc, da thịt tinh tế trắng nõn nơi cổ được tóc bao phủ liền lộ ra chút ít, hai màu trắng đen đối lập, khiến Triệu Thừa Dư có loại cảm giác mắt hoa đầu choáng!
Triệu Thừa Dư một mặt hết sức tập trung tinh thần, một mặt âm thở dà